Trần Lạc đứng bật dậy, định đánh nhau thì bị đại trọng tài ngăn cản.
Lão nhân nhìn Trần Lạc, nói:
- Trần Lạc, chỗ này là sân thi đấu, ngươi định làm gì?
Trần Lạc nhìn Ngưu Manh miệng mũi trào máu ngất xỉu, có ngọn lửa cháy trong lòng:
- Ngưu Manh đã nhận thua trước nhưng Diệp Thanh vẫn tiếp tục tấn công, người nói ta muốn làm gì?
Đại trọng tài chưa mở miệng thì bỗng có thanh âm vang lên.
- Khi Ngưu Manh nhận thua Diệp Thanh đã thi triển linh quyết, không thể thu lại. Xin hỏi trọng tài đại nhân dường như điều này không làm trái với quy tắc thi đấu.
Mọi người đưa mắt nhìn hướng phát ra thanh âm, người lên tiếng là Lý Nguyên chấp sự.
Lý Nguyên chấp sự ngồi dưới đài, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói.
Trần Lạc liếc Lý Nguyên chấp sự, nhìn hướng đại trọng tài, nói:
- Người làm đại trọng tài chắc cũng nhìn ra không phải Diệp Thanh không thể rút về mà là cố ý tấn công.
Diệp Thanh kêu gào:
- Hừ! Trần Lạc, con mắt nào của ngươi thấy ta cố ý?
Rốt cuộc có cố ý hay không chỉ là vấn đề chủ quan, không thể phán đoán chính xác. Cuối cùng đại trọng tài cho rằn Diệp Thanh không làm trái quy tắc.
- Không làm trái? Tốt!
Trần Lạc không tiếp tục cãi, cùng học đồ Tiểu Kim Câu học viện nâng Ngưu Manh xuống. Rất nhanh có y sư chuyên môn tới chữa tị cho Ngưu Manh.
- Trần Lạc, đứng lại! Mới rồi ngươi vu oan cho ta không lẽ cứ bỏ qua như vậy?
Diệp Thanh hận Trần Lạc bắt đầu từ trên đài đá xanh bị nhục, trong nhà đá bị hắn bạo lực tát tay, cuối cùng tan vỡ tại đại hội triển lãm đấu giá. Diệp Thanh cảm thấy sỉ nhục lớn nhất nàng chịu được toàn do Trần Lạc mà ra, nàng muốn trả thù hắn, điên cuồng trả thù.
Trần Lạc phớt lờ Diệp Thanh, nàng định quát tháo thì bị Đại trọng tài xua xuống đài.
Đến đây là giai đoạn năm mươi tiến hai mươi lăm kết thúc, tiếp theo là tranh giành tứ cường kịch liệt. Khi Đại trọng tài đọc danh sách thì trong sân sôi trào. Trận thứ bốn là cuộc quyết đấu bọn họ mong chờ đã lâu, Trần Lạc đối đầu với học đồ Tiểu La Thiên học viện, đối thủ còn là Diệp Thanh.
Trần Lạc và Tiểu La Thiên học viện mâu thuẫn từ lâu, đừng nói là Trường Tín thành, toàn Kim Thủy Vực đều bàn tán xôn xao.
Chín tháng trướ vì tu vi bị phế nên Tiểu La Thiên học viện tục xuất Trần Lạc.
Bốn tháng trước Trần Lạc dùng lực lượng năm linh mạch biến dị đánh gục học đồ bảy mạch Trác Vệ Đông, Cao Phi của Tiểu La Thiên học viện.
Ba tháng trước, Lý Nguyên chấp sự của Tiểu La Thiên học viện mở tiệc mời Trần Lạc, nêu điều kiện hấp dẫn, thậm chí tặng danh ngạch xem Thiên Ngộ Bia mời hắn quay về. Bị Trần Lạc từ chối, Lý Nguyên chấp sự buông lời uy hiếp sẽ phế Trần Lạc trong hội thi Kim Thủy Vực.
Năm học đồ của Tiểu La Thiên học viện đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia, sức chiến đấu tăng vọt. Điều này chưa khiến mọi người mong chờ, quan trọng nhất là sau khi bảy linh mạch của Trần Lạc biến dị, Trịnh Khải Trạch bỗng nhiên xin thua làm cả đám càng mong chờ. Là Trần Lạc mạnh hay Tiểu La Thiên học viện lợi hại hơn?
Có nguyên nhân quan trọng khiến người rất mong đợi là ai cũng hiểu rõ lúc trước Trần Lạc bị Tiểu La Thiên học viện đuổi do tu vi bị phế, nếu hắn chiến thắng Tiểu La Thiên học viện thì lúc trước Tiểu La Thiên học viện đuổi Trần Lạc chẳng khác nào tự tát mặt mình. Trận chiến này Tiểu La Thiên học viện tuyệt đối không thể thua, bởi vì nó liên quan đến vinh dự của Tiểu La Thiên học viện. Nếu thẳng, Tiểu La Thiên học viện vẫn là Tiểu La Thiên học viện, sẽ không ai nói gì. Nếu thua, vinh dự của Tiểu La Thiên học viện sẽ tuột dốc. Bởi vì không học viện nào muốn thấy một học đồ bị mình trục xuất trở về áp đảo học đồ nổi tiếng của học viện mình.
- Trần Lạc cố lên, phải đánh thắng Diệp Thanh, để Tiểu La Thiên học viện hối hận lúc trước đã trục xuất ngươi, cố lên!
Trong sân có nhiều người kêu gào cổ vũ Trần Lạc, vì bọn họ rất muốn thấy hắn đánh thắng trận đấu này, biểu tình trên mặt viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự khó xem cỡ nào. Một điều nữa là từ khi bắt đầu thi đấu Diệp Thanh luôn ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay độc ác làm nhiều người tức giận.
- Cố lên, phải đánh bại nữ nhân Diệp Thanh ghê tởm đó!
Ngày càng nhiều người kêu gào, toàn trường sôi trào.
Trên khán đài khu Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự tức giận trừng đám học đồ la ó.
Lý Nguyên chấp sự lạnh lùng cười:
- Đám tiểu súc sinh vô tri!
viện trưởng Tiểu La Thiên học viện trừng Lý Nguyên chấp sự:
- Hừ! Tất cả cũng tại chuyện xấu của ngươi bị lộ!
Từ khi Lý Nguyên chấp sự uy hiếp dụ dỗ Trần Lạc bị mọi người biết thì danh dự Tiểu La Thiên học viện thua xa trước kia, làm viện trưởng rất nhức đầu.
viện trưởng Tiểu La Thiên học viện nói:
- Lần này tốt nhất là Diệp Thanh đánh thắng, nếu không thì ngươi hãy cuốn gói đi đi.
- Viện trưởng đại nhân cứ yên tâm, với sức chiến đấu của Diệp Thanh muốn đánh thắng Trần Lạc không thành vấn đề.
Lý Nguyên chấp sự quay sang dặn dò Diệp Thanh:
- Diệp Thanh, hãy nhớ lời ta đã nói với ngươi, còn một điều nhớ kỹ là Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động, thân pháp siêu nhanh. Khi bắt đầu đấu đừng nói nhiều với hắn, trực tiếp thi trinể sát chiêu, tranh thủ giải quyếtTrần Lạc trong một chiêu.
Diệp Thanh hít sâu, nói:
- Ta nhất định làm được!
Diệp Thanh bước lên đài cao. Từ khi đi Tiểu Phật linh Giới rồi về Diệp Thanh luôn mong chờ ngày hôm nay, đợi lúc Trần Lạc quỳ dưới đất nàng sẽ trả nỗi nhục trên đài đá xanh, trong nhà đá, đại hội triển lãm đấu giá lại cho Trần Lạc gấp mười lần.
- Trần Lạc, lăn lên đây!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh tràn đầy ngang ngược, kiêu ngạo, âm trầm, dữ tợn.
Đại trọng tài không thích kiểu cách vênh váo của Diệp Thanh, trách mắng:
- Diệp Thanh, hãy chú ý cách ăn nói lại.
Trong sự chú ý của mọi người, thiếu niên áo lam chậm rãi bước lên đài. Trần Lạc bình tĩnh đứng đó, khuôn mặt trắng trẻo như con gái không biểu tình, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước lặng. Không ai biết bên dưới hồ nước có dậy sóng ngập trời không.
Dưới đài, đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển quan sát cuộc chiến.
Vũ Hóa Phi nói:
- Sức chiến đấu của Diệp Thanh rất mạnh, nàng có che giấu thực lực. Trần Lạc có bả mạch biến dị cũng rất mạnh, nhưng theo ta biết và sách cổ ghi chép thì dù bảy mạch biến dị mạnh đến đâu cũng tương đương với linh lực tam chuyển là cùng. Không biết bảy mạch biến dị của Trần Lạc có...
Tiết Thường Uyển chỉ đáp:
- Ta không thích Diệp Thanh.
Tiết Thường Uyển ghét loại nữ nhân kiêu căng, ngang ngược như vậy.
- Trên đài đá xanh ngươi công nhiên nhục nhã ta, trong nhà đa tùng lâm ngươi nhục nhã ta, trong hội triển lãm ngươi làm ta mất mặt. Hôm nay ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần, khiến ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Trần Lạc không nói gì, bình tĩnh nhìn Diệp Thanh.
Đại trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, khán đài ồn ào chợt yên tĩnh. Mọi người trợn to mắt hồi hộp nhìn, sợ bỏ qua màn đặc sắc.