Ngụy đại tổng quản nhìn Hách Thiên Nhai nhắm mắt suy tư, gã ngẫm nghĩ, nói với Đồ Lão Tà:
- Lão Tà, ngươi cũng cảm ứng được phải không?
Đồ Lão Tà vẫn như thường ngày, lôi thôi lếch thếch, thái độ già không nên nết.
Đồ Lão Tà hỏi lại:
- Cảm ứng được cái gì?
- Nhân vương chi tức của Mạc Vấn Thiên.
- Vớ vẩn.
Đồ Lão Tà lườm Ngụy đại tổng quản:
- Thằng nhãi này nhân vương chi tức mạnh như thế, sao ta không cảm ứng ra được?
- Nhìn nhân vương chi tức của Mạc Vấn Thiên thì lực lượng mạnh vượt sức tưởng tượng.
Mấy ngày trước Ngụy đại tổng quản đã cảm nhận được nhân vương chi tức cường đại của Mạc Vấn Thiên, loại linh tức đó khiến gã sợ hãi từ tận đáy lòng. Ngụy đại tổng quản không biết, không tưởng tượng được sau nhân quả mở ra, Mạc Vấn Thiên bế quna năm, sáu năm lực lượng đã đến tình độ kinh thế hãi tục thế nào.
- Hiện tại mới chỉ có Mạc Vấn Thiên, dấu hiệu Nhân Thư xuất thế càng lúc càng rõ ràng, Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không cũng sẽ lần lượt thức tỉnh. Tệ thật.
Đồ Lão Tà không muốn nhưng phải công nhận đám nhóc thành tựu vấn đỉnh vương tọa thần thoại ai nấy cực mạnh, cường đại tới lỗi lão không có cả tư cách liều mạng.
Đồ Lão Tà gãi đầu, mở miệng hỏi:
- Ta rất khó hiểu. Các ngươi nói thằng nhóc Mạc Vấn Thiên nhận chân mệnh, Gia Cát Thiên Biên nhận thiên mệnh, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Tịch Nhược Trần hoặc là chân mệnh, thiên mệnh. Nhận thiên mệnh là ý trời. Ông trời cũng thật là, muốn cướp Nhân Thư thì trực tiếp ra tay được rồi, cần gì xúi đám nhãi con này đến cướp, thật là làm điều thừa.
Ngụy đại tổng quản nghe Đồ Lão Tà càun hàu, gã trề môi nói:
- Thiên địa có trật tự, vạn vật có pháp tắc, thiên địa bị các loại pháp tắc trói buộc, như mệnh vận, như nhân quả, các loại pháp tắc hỗ trợ lẫn nhau nhưng cũng chế ước nhau, hình thành pháp tắc thủ hằng. Dù là trời cũng phải làm việc theo quy định, nếu không sẽ ảnh hưởng pháp tắc thù hằng. Lúc đó ông trời cũng không gánh nổi trách nhiệm.
- Cũng vì không dám phá hư pháp tắc thủ hằng nên xúi đám nhóc này đi cướp Nhân Thư?
- Đây là thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng, chuyện hôm nay có thể tìm nhân quả. Có nhân rồi tự nhiên sinh ra quả, ông trời cũng nằm trong nhân quả. Nhận thiên mệnh cũng là nhân quả.
Đồ Lão Tà vừa nghe hiểu vừa không hiểu gì.
Đồ Lão Tà nhìn Ngụy đại tổng quản, trêu chọc:
- Lão Ngụy, ngươi giỏi thật, lợi hại, không ngờ ngươi có nghiên cứu nhân quả.
Ngụy đại tổng quản lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.
- Đúng rồi lão Ngụy, ngươi nói xem tình hình Vân Đoan thế nào?
Ngụy đại tổng quản gật đầu, nói:
- Hiện tại Vân Đoan rất bình tĩnh, thái tử điện hạ, ba bá chủ Vân Đoan cơ bản đã chung chiến tuyến, hợp tác tranh cướp.
- Ta nhớ trước kia nghe ngươi nói mấy lão tổ Vân Đoan không đồng ý bọn họ nhằm vào Nhân Thư. Mấy lão tổ chúa tể căn nguyên thế giới, nếu bọn họ không gật đầu thì người Vân Đoan không dám cướp Nhân Thư. Mất đi căn nguyên thế giới, bọn họ lấy gì cướp giật?
- Mới đầu mấy lão tổ Vân Đoan đúng là không muốn tranh giành Nhân Thư, nhưng hiện tại ý kiến của bọn họ đã không quan trọng nữa.
- Tại sao?
- Bởi vì bọn họ đã mất quyền chúa tể căn nguyên thế giới.
Tim Đồ Lão Tà rớt cái bịch:
- Ý ngươi là bây giờ thái tử điện hạ Vân Đoan được quyền chúa tể căn nguyên thế giới?
- Đúng vậy.
Đồ Lão Tà hỏi:
- Chuyện khi nào? Sao ta không biết?
- Mới mấy hôm trước.
Đồ Lão Tà ngây người:
- Cái này...
Một lúc sau Đồ Lão Tà mở miệng nói:
- Mấy lão tổ Vân Đoan dù gì từng là người thống trị căn nguyên thế giới, thứ này không thể cứng rắn cướp đúng không?
- Đúng là không cứng rắn cướp được, bởi vì căn nguyên thế giới tồn tại là cần truyền thừa.
- Vậy bọn họ làm sao cướp quyền từ mấy lão tổ?
- Chuyện này nói đến thì rất phức tạp, kỳ lạ.
Ngụy đại tổng quản châm chước giây lát:
- Mới trước đó căn nguyên thế giới biến dị, cái này ngươi biết đúng không?
Đồ Lão Tà gật đầu, nói:
- Ta biết, chính vì lần biến dị đó nên trong Vân Đoan trừ hoàng tộc ra có thêm vài người ký kết khế ước với căn nguyên thế giới, do đó thành bá chủ ngồi ngang hàng với hoàng tộc Vân Đoan. Đó là Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử đúng không?
- Ngươi có biết tại sao căn nguyên thế giới biến dị không?
- Cái này thì lão phu chịu.
- Là Vân Đoan tam hoàng tử làm.
- Vân Đoan tam hoàng tử? Thằng nhóc tên Vân Khởi?
- Đúng là hắn.
Ngụy đại tổng quản nói:
- Ta không biết Vân Đoan tam hoàng tử làm cách nào khiến căn nguyên thế giới biến dị, chỉ biết sau khi căn nguyên thế giới biến dị thì ba người Đại Thế Tử ký kết khế ước với căn nguyên thế giới. Vân Đoan thái tử điện hạ, ba hoàng tử có được linh hồn.
- Linh hồn? Làm sao có thể!
Đồ Lão Tà giật mình kêu lên:
- Người Vân Đoan tạo ra từ căn nguyên thế giới, tuy có ý thức nhưng không có linh hồn. Ngàn vạn năm nay mọi người trong Vân Đoan đều không có linh hồn, hoàng tộc cũng không ngoại lệ, bọn họ làm sao có thể...
- Trước kia ta cũng không biết, mãi khi nhân quả mở ra, Vân Đoan lấy ra Trái Tim Nhân Quả định ngăn cản nhân quả mở ra thì ta mới dần hiểu ra. Điều này liên quan đến Trái Tim Nhân Quả.
Đồ Lão Tà kinh ngạc hỏi:
- Ta luôn khó hiểu, thằng nhãi Vân Đoan tam hoàng tử vì sao sở hữu Trái Tim Nhân Quả? Tam hoàng tử làm sao lợi dụng Trái Tim Nhân Quả khiến căn nguyên thế giới biến dị? Làm sao đúc thành linh hồn cho mình?
Ngụy đại tổng quản lắc đầu, gã không thể trả lời, vì gã không biết.
- Nhưng rốt cuộc là sao? Vân Đoan tam hoàng tử có lai lịch gì mà thần thông quảng đại như vậy?
Biểu tình Hách Thiên Nhai cực kỳ trầm trọng, gã nhìn Ngụy đại tổng quản lại ngó Đồ Lão Tà.
Hách Thiên Nhai nói:
- Chuyện này rất phức tạp, e rằng không ai biết biết lý do trong đó. Hoặc là nhân quả làm, hoặc vận mệnh làm, có lẽ...
Hách Thiên Nhai đang nói chợt buông tiếng thở dài:
- Loạn, loạn hết. Vận mệnh loạn, nhân quả cũng loạn... Toàn bộ đô loạn... Ài.
Loạn?
Toàn bộ đều loạn?
Loạn như thế nào?
Hách Thiên Nhai không nói, Đồ Lão Tà không biết.
Vân Đoan, Tọa Vong phong.
Nghe nói đây là nơi gần với trời nhất trong Vân Đoan. Đỉnh núi, gió mạnh rít gào, quang minh cùng hắc ám biến hóa, âm dương tùy ý diễn sinh. Một nam nhân tóc bạc mặt trẻ trung ngồi khoanh chân, mi mắt khép, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt không vui không buồn.
Đây là Vân Đoan tam hoàng tử, Vân Khởi.
Đột nhiên một thanh niên xuất hiện. Thanh niên mặc áo trắng không dính hạt bụi trần, đẹp trai vô cùng, đầu đội bạch quan, mặt máy tỏa ánh sáng trắng. Thanh niên đến, không nói không rằng, khoanh tay đứng trên Tọa Vong phong như hòa thành một thể với chốn này. Nói đúng hơn thanh niên như chấp chưởng mọi thứ nơi đây, như thể thanh niên vẫy tay một cái là tất cả trên đời tan biến trong chớp mắt.