Nhìn Gia Cát Thiên Biên trong vầng sáng màu vàng, Đồ Lão Tà trề môi nói:
- Vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương có khác, lúc giáng xuống cửu long thủ hộ, lại còn thiên uy bao phủ, thật là... Bà nội nó!
Đồ Lão Tà không biết dùng từ gì để hình dung bốn phía trước mắt.
Các đại nhân vật hay đệ tử Trung Ương học phủ đều bị cửu long thủ hộ, thiên uy bao phủ của Gia Cát Thiên Biên rung động không nói nên lời. Chỉ có Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đứng trên cao là thờ ơ.
Đối diện chín con thánh long đại biểu vương giả, đại biểu thiên uy của trời, vẻ mặt Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không hề rung động, chẳng chút ngạc nhiên. Có mấy nhân kiệt biểu tình khinh thường, như thể chín con thánh long, thiên uy bao phủ của Gia Cát Thiên Biên chỉ là trò hề trong mắt Thập Nhị Nhân Kiệt.
- Đến thì đến, còn làm chuyện rầm rộ như thế, sợ người ta không biết hắn là Gia Cát Thiên Biên sao?
Biểu tình Lưu Sa kiêu căng, khinh thường nói:
- Chẳng qua là vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương tọa, ở trước nhân linh thì Thiên Tử Đế Vương tọa của hắn không là gì.
Đường Kỳ cười khẩy nói:
- Ha ha ha, Lưu Sa, ngươi có điều không biết. Gia Cát Thiên Biên dù gì trốn bảy, tám năm, lần này xuất hiện đương nhiên cần lên sân khấu thật hoa lệ, không thì ai biết hắn là Gia Cát Thiên Biên vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương tọa?
Biểu tình Bạch Kiếm trầm trọng, nghiêm túc nói:
- Cửu thánh long thủ hộ, thiên uy bao phủ, Gia Cát Thiên Biên không uổng là đế vương được trời khâm điểm, rất lợi hại, chúng ta tuyệt đối không được khinh thường!
- Bạch Kiếm, chúng ta chỉ nói chơi, nên làm như thế nào trong lòng mọi người biết rõ. Ta ghét nhất cái kiểu cao cao tại thượng, tự cho mình đúng, lên mặt dạy đời của ngươi. Làm như chúng ta đều là đồ ngu, có mỗi mình ngươi thông minh.
Lý do Lưu Sa gai mắt thứ nhất là vậy. Bọn họ có thể trở thành Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, được chọn ra từ Trung Ương nội các dù là tâm tính hay tâm tình đều đứng đầu, sẽ không cậy tài khinh người, càng không trong mắt không người. Bọn họ cười nhạo Gia Cát Thiên Biên chỉ nói miệng, trong lòng biết gã vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương tọa mạnh cỡ nào.
Bạch Kiếm làm bộ dáng thiên hạ đều say chỉ mình gã tỉnh dạy đời bọn họ, làm nhóm Lưu Sa rất khó chịu.
Bạch Kiếm muốn nói gì. Gia Cát Thiên Biên đã đến trước cửa cổn Trung Ương học phủ. Vân Phi Dương đứng đầu Thập Nhị Nhân Kiệt, gã đứng trên cao, hai tay chắp sau lưng nhìn Gia Cát Thiên Biên.
Vân Phi Dương mỉm cười nói:
- Gia Cát huynh đệ, đã lâu không gặp.
Gia Cát Thiên Biên vấn đỉnh tương lai Thiên Tử Đế Vương tọa có thể nói là khác hẳn trước kia. Gia Cát Thiên Biên trước kia ung dung, bình thản, điệu thấp. Gia Cát Thiên Biên bây giờ rất là bắt mắt, long bào khoác trên người càng sáng chói hơn, cộng với cửu long thủ hộ, thiên uy bao phủ tôn gã lên như vô thượng chí tôn.
- Lúc Gia Cát Thiên Biên ta bế quan, ngươi vẫn chỉ là thiêu kiêu trận pháp có chút thành tựu. Không ngờ chớp mắt đã qua tám năm, khi ta xuất quan ngươi đã trấn áp Vân Đoan, san bằng Mê Vụ sâm lâm, càn quét hắc ám, danh chấn thiên hạ, đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Văn huynh thật làm người ta mở rộng tầm mắt.
- Nếu nói mở rộng tầm mắt thì ta làm sao dám so sánh với Gia Cát Thiên Biên nhà ngươi? Lúc trước khi ta đi ngươi còn là thiêu kiêu ngôi sao nổi tiếng thiên hạ, lúc ta xuất quan ngươi đã là đế vương vấn đỉnh thiên tử vương tọa.
Vân Phi Dương, Gia Cát Thiên Biên đối thoại khá thú vị, hai người nói chuyện ẩn ý, trong câu nói tràn đầy cười nhạo đối phương. Nhìn Vân Phi Dương và Gia Cát Thiên Biên, nhớ lại hai mươi năm trước, hai người nổi tiếng thiên hạ. Một người là thiên kiêu ngôi sao trận pháp, một là thiêu kiêu ngôi sao vu pháp.
Hai mươi năm sau, hai người một là đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, một là đế vương vấn đỉnh thiên tử vương tọa. Điều này khiến người cảm thán thiêu kiêu mãi mãi là thiên kiêu, nhưng trải qua bao nhiêu trắc trở va vấp, cuối cùng vẫn là thiêu kiêu rực rỡ nhất phương thế giới này.
Cái gì là vận mệnh?
Chính là đây.
Người ta trời sinh có số ngôi sao, hai mươi năm trước là vậy, hai mươi năm sau vẫn như thế.
Gia Cát Thiên Biên đến không lâu sau mặt đất rung rinh, thế giới rung lắc dữ dội.
Đây là uy thế đại địa.
Chỉ có một người có uy thế này, là Địa Vương Mộ Vân Không.
Quả nhiên mặt đất vang tiếng nổ điếc tai, một luồng sáng bắn thẳng lên trời. Có một người trong luồng sáng đó, là Mộ Vân Không vấn đỉnh đại địa vương tọa.
Xuất hiện chung với Mộ Vân Không còn có Thương Vô Tà vấn đỉnh thiên chi vương tọa. Lúc Thương Vô Tà xuất hiện tuy không có cửu long thủ hộ nhưng cũng có thiên uy cuồn cuộn đi cùng. Khi Thương Vô Tà, Mộ Vân Không đến, Vân Phi Dương chưa nói gì, Đường Kỳ một trong Thập Nhị Nhân Kiệt đã cười chào hỏi trước.
- Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, các ngươi còn nhớ ta không?
Người nào quen Đường Kỳ đều biết rõ gã và Thương Vô Tà, Mộ Vân Không cùng thời kỳ. Lúc nhập học,... Xem như thiên kiêu, nhưng về thân phận, địa vị, sức ảnh hưởng đều thua xa Thương Vô Tà. Hiện tại Đường Kỳ trở thành Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt nổi tiếng lừng lẫy, gã muốn diễu võ dương oai một phen.
Tiếc rằng Thương Vô Tà, Mộ Vân Không phớt lờ Đường Kỳ, cảm giác như không phải không biết mà là không thèm nhìn, có nghe không thấy, không thèm để gã vào mắt.
Đường Kỳ vốn là người tâm cao khí ngạo, vốn định khoe khoang trước mặt Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, ai ngờ hai người này phớt lờ gã. Đường Kỳ không giận mới lạ.
Đường Kỳ hừ mạnh, đang định nói chuyện bỗng trên bầu trời vọng xuống thanh âm cười nhạo:
- Ta cứ tưởng mỗi người trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đều có tấm lòng hiệp nghĩa, tâm tình tĩnh như nước. Hiện tại xem ra ta đã nghĩ nhiều. Đường Kỳ ơi là Đường Kỳ, nếu ngươi muốn diễu võ dương oai trước Thương Vô Tà, Mộ Vân Không để thỏa mãn lòng hư vinh của mình thì ta khuyên ngươi ngừng đi. Hai người bọn họ ngày xưa không để ngươi trong lòng, hiện tại cũng vẫn vậy, cần gì tự chuốc nhục?
Không ai biết thanh âm đến từ đâu, không ai biết là người nào nói. Đường Kỳ không rảnh suy nghĩ mấy thứ này, gã là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, bị người nhục nhã thẳng mặt, dù tâm tính của gã tốt cách mấy cũng không nhịn được.
Đường Kỳ nổi khùng quát to:
- Chuột nhặt phương nào? Lăn ra đây cho ta!
Người Đường Kỳ tỏa sáng lấp lánh, gã giơ tay chỉ. Bầu trời kéo mây đen chợt đông lại, cảnh tượng khiến người da đầu tê dại, cảm thán Thập Nhị Nhân Kiệt cường đại. Đường Kỳ giơ tay chỉ một cái đóng băng bầu trời, thật là kinh thế hãi tục.
Trong khi mọi người kinh thán lực lượng của Đường Kỳ cường đại thì bầu trời bị đóng băng dần xuất hiện một tầng sắc đỏ.
Răng rắc! Răng rắc!
Bầu trời đóng băng vỡ ra từng tầng. Bảy, tám người bước ra từ sương đỏ. Người đi đầu mặc áo đỏ, tóc dài xõa vai, khuôn mặt điển trai treo nụ cười tà, vô cùng ưu nhã, cũng tà mị đến cực độ.