Thiên Vu

Chương 1096: Lạc đại nữ thần



Thi triển hư vọng cầu chân thì hư vọng linh hồn của Trần Lạc sẽ tiến vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, do đó quan sát được căn nguyên thật của bất cứ tồn tại nào, tức là hình dạng nguyên thủy, thiên địa không ngoại lệ, Nhân Thư cũng thế.

Trong tình huống bình thường Trần Lạc ít khi sử dụng hư vọng cầu chân. Một vì sau khi vận dụng hư vọng cầu chân khiến Trần Lạc thấy thiên địa không chân thậ,t mọi thứ đều là giả. Điều này không quan trọng, lý do quan trọng nhất là khi thi triển hư vọng cầu chân, mọi thứ của đối phương rõ ràng tỉ mỉ nhập vào não mình, như dùng kính hiển vi điều tra. Những thứ nhỏ bé nhất đều sẽ vào óc Trần Lạc.

Trần Lạc không chịu nổi cảm giác đó, càng là hành hạ linh hồn, cực kỳ tiêu hao tinh thần. Hiện tại vì điều tra rõ sự thật, Trần Lạc không rảnh quan tâm nhiều, hắn thi triển ra hư vọng cầu chân trực tiếp tra xét Nhân Thư đang tái tạo.

Có lẽ vì Nhân Thư quá cường đại.

Mới vừa tra xét Trần Lạc cảm thấy đau muốn vỡ sọ, đầu sắp nổ tung. May mắn linh hồn của Trần Lạc là hư vọng linh hồn cường đại vô biên. Đổi lại người khác e rằng linh hồn đã thành tro, vì không chịu nổi lượng tin tức khổng lồ.

Trần Lạc chịu đựng đau đớn xé rách, điên cuồng điều tra căn nguyên nguyên thủy nshất Nhân Thư. Tầng tầng xâm nhập khiến ý thức của Trần Lạc dần mơ hồ, hư vọng linh hồn sắp nổ tan nát. Trần Lạc không bỏ cuộc, hắn tiếp tục điều tra. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trần Lạc thăm dò đến trung tâm Nhân Thư, điều tra ra người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo. Trần Lạc không ngờ đó là một nữ nhân.

Mặc dù trong trạng thái hư vọng cầu chân điều tra ra căn nguyên nguyên thủy nhất, nhưng Trần Lạc dám chắc đây là nữ nhân, hắn không biết hình dáng của nàng như thế nào, cũng không tâm tình điều tra rõ ràng. Trần Lạc không biết nữ nhân này là ai, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân tạo ra hai loại quen thuộc. Hai loại cảm giác quen thuộc khiến Trần Lạc nghĩ đến hai người.

Cảm giác thứ nhất khiến Trần Lạc nghĩ đến Tuyết Thiên Tầm. Rất kỳ lạ, thật khó tin. Trần Lạc biết Tuyết Thiên Tầm cũng có mặt tại đây, người bí ẩn không thể là Tuyết Thiên Tầm.

Cảm giác khác làm Trần Lạc nghĩ đến Nữ Vu, chẳng lẽ nữ nhân này là Nữ Vu?

Không!

Khi lần đầu tiên Trần Lạc gặp Nữ Vu thì đã sử dụng hư vọng cầu chân điều tra hình dạng nguyên thủy của nàng, Nữ Vu không phải như vậy. Nhưng tại sao nữ nhân kia cho Trần Lạc cảm giác giống Nữ Vu?

Đột nhiên.

Trần Lạc liên tưởng đến một loại khả năng. Nữ Vu là tộc nhân Bàn Cổ, nói vậy nữ nhân này cũng là tộc nhân Bàn Cổ? Trong ký ức Nhân Thư, Trần Lạc biết hai tộc nhân Bàn Cổ, một là Nữ Vu, hai là Nữ Oa. Nếu nữ nhân này không phải Nữ Vu vậy nàng là... Nữ Oa?

Không thể nào!

Nhân Thư vốn chính là Nữ Oa, nói cách khác Nữ Oa là Nhân Thư, Nhân Thư chính là nàng. Nếu Nữ Oa muốn Nhân Thư thì chỉ một câu là được, hoàn toàn không cần lòng vòng rắc rối như vậy.

Trần Lạc đang nghi ngờ thì chợt cảm thấy đau nhức óc, thầm la hỏng rồi. Trần Lạc biết Nhân Thư biến đổi lớn, hắn ngừng ngay hư vọng cầu chân. Bên cạnh Lãnh Cốc, Tần Phấn, Ngạo Phong thấy mặt Trần Lạc trắng bệch thì quan tâm hỏi han. Trần Lạc lắc đầu ý bảo không sao, hắn quay đầu ngắm Tuyết Thiên Tầm, thấy nàng đang cùng Mạc Khinh Sầu nhíu mày nhìn Nhân Thư.

Quái!

Thật là quái lạ.

Trần Lạc không nghĩ ra tại sao người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo làm hắn liên tưởng đến Tuyết Thiên Tầm, chuyện này là sao? Trần Lạc nghĩ mãi không ra, hắn không suy nghĩ nữa. Trần Lạc lại giương mắt nhìn, Nhân Thư đã hoàn thành tái tạo. Quang ám không còn giao nhau, âm dương không còn giao hòa, Nhân Thư biến thành nguyên vô biên vô hạn, bao la hùng vĩ, mênh mông vô ngần.

Đây là Nhân Thư đã hoàn thành tái tạo, còn là hình dạng nguyên thủy nhất. Lúc này Nhân Thư yếu ớt nhất, hỗn loạn nhất, là cơ hội tranh giành Nhân Thư tốt nhất.

Mọi người dều biết điều này, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn họ biết Nhân Thư vừa hoàn thành tái tạo xong có lẽ rất yếu ớt nhưng quanh nó chứa lực lượng tiên thiên hỗn độn nguyên thủy nhất. Lực lượng này mạnh mẽ dù là các thần cũng phải lùi bước. Chỉ khi lực lượng tiên thiên hỗn độn nguyên thủy cẩn thận Nhân Thư biến mất mới là cơ hội di chuyển nó.

Người bí ẩn lúc trước chủ đạo Nhân Thư đã biến mất, không biết đi đâu. Sáu Trung Ương lão tổ cũng đi mất. Văn Thiên Thu vung phất trần, bốn phía thay đổi hoàn cảnh, mọi người trở về nơi mây mù như tiên cảnh. Văn Thiên Thu nhìn mọi người, gã cười toe toét, nụ cười đắc ý tự phụ. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng vậy, bọn họ ngạo nghễ không coi ai ra gì.

Cấc bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần thì rầu rĩ. Mạc Vấn Thiên không còn vẻ ngông cuồng, bá đạo lúc trước. Gia Cát Thiên Biên không còn sự ung dung, bình tĩnh. Nụ cười tà biến mất trên môi Tịch Nhược Trần. Hoàng tộc Vân Đoan không cao cao tại thượng như trước kia. Bọn họ lộ rõ tâm sự nặng nề, rất là buồn bực.

Chính mắt thấy Nhân Thư tái tạo mọi người mới biết đã đánh giá thấp Trung Ương học phủ. Không ai ngờ Trung Ương lão tổ dung hợp cùng Nhân Thư, còn có cao thủ bí ẩn có thể chủ đạo Nhân Thư tái tạo. Chờ lực lượng tiên thiên hỗn độn nguyên thủy quanh Nhân Thư tan biến, Trung Ương lão tổ chiếm tiên cơ lớn nhất, những người khác làm sao tranh cướp?

Văn Thiên Thu mỉm cười hỏi:

- Các vị chính mắt thấy Nhân Thư hoàn thành tái tạo rồi không biết có cảm tưởng gì?

Văn Thiên Thu nhìn lướt qua mỗi người, cười càng tươi:

- Bảy ngày sau các lão tổ học phủ sẽ ra mặt thảo luận chuyện Nhân Thư, xin các vị tham gia đúng giờ. Đương nhiên trong thời gian này lão tổ lệnh cho ta sắp xếp nhân linh tĩnh thất, nếu các vị muốn thì có thể tùy thời tham ngộ Nhân Thư. Tin tưởng với tàin ăng của các vị có thể ngộ ra ảo diệu trong đó, Vân ta xin chúc mừng trước. Ha ha ha, các vị, mời.

Vẻ buồn bực không đọng lại trên mặt Mạc Vấn Thiên lâu, rất nhanh tan biến, thay thế là tràn đầy ngông cuồng, bá đạo.

Mạc Vấn Thiên nói:

- Văn Thiên Thu, quay về chuyển lời với Trung Ương lão tổ là đừng nghĩ dung nhập Nhân Thư rồi tương đương với chấp chưởng Nhân Thư!

Văn Thiên Thu cười tủm tỉm.

Vân Phi Dương lên tiếng:

- Mạc Vấn Thiên, ngươi biết được bao nhiêu về Nhân Thư?

Mạc Vấn Thiên cuồng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta biết được bao nhiêu?

Mạc Vấn Thiên quát to:

- Vân Phi Dương, ngươi là thứ gì? Ngươi xứng thảo luận Nhân Thư với ta? Đừng nghĩ được nhân linh ôn dưỡng là có thể vấn đỉnh thiên hạ. Cho ngươi biết, Mạc Vấn Thiên ta giết ngươi chỉ trong một giây.

- Vậy sao?

Vân Phi Dương cười khẩy nói:

- Ngươi chỉ may mắn thành tựu cái gọi là nhân chi vương tọa, không có gì to tát!

- Hừ! Được, khi Nhân Thư hiện thế, người đầu tiên Mạc Vấn Thiên ta giết là ngươi!

Tịch Nhược Trần đứng dậy, thất vọng lắc đầu:

- Ta cứ nghĩ sẽ có kịch hay để xem, giờ thì... Ha ha.

Mạc Vấn Thiên buông lời hăm dọa sau đó đi mất.