- Này, hôm nay chúng ta đừng nói mấy vấn đề nhàm chán vậy được không? Mọi người khó khăn lắm mới tụ tập lại, nên quên hết buồng phiền, uống sảng khoái mới đúng. Cấm không được nhắc những chuyện phiền não này, hôm nay chúng ta chỉ uống rượu, không say không về!
***
Cùng lúc đó, trong một tửu quán ở tòa thành nhỏ, Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn cũng đang ăn ngon uống đã. Giống các nữ thần Lạc Anh và Tiết Thường Uyển, Táng Hoa, bốn người Trần Lạc nhiều năm không gặp nhau đương nhiên phải nhậu tưng bừng. Bốn người chè chén, vưa trò chuyện về sự kiện hôm nay trong Trung Ương học phủ.
Lãnh Cốc không kiềm được hỏi:
- Các người nói xem người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo là thần thánh phương nào?
Tần Phấn, Ngạo Phong lắc đầu. Hai người luôn suy nghĩ vấn đề này nhưng không nghĩ ra đại năng nào có bản lĩnh chủ đạo Nhân Thư tái tạo. Nó dù sao là Nhân Thư, có thể nói là nhân tộc chi nguyên, thế nhưng có người chủ đạo Nhân Thư tái tạo. Nếu không thấy tận mắt, Ngạo Phong, Tần Phấn rất khó tin tưởng chuyện khó tin này.
Lãnh Cốc nhấp ngụm rượu:
- Gia Cát Thiên Biên nói người bí ẩn hình như là tồn tại cổ xưa.
Lãnh Cốc than thở:
- Là tồn tại gì còn xưa hơn cả các thần, lợi hại hơn các thần? Chẳng lẽ là những thần tộc cổ xưa?
Lãnh Cốc biết đến tồn tại cổ xưa lợi hại nhất là những thần tộc cổ xưa ghi trong Các Thế Kỷ, ví dụ thiên sứ, ác ma, Tu La, tinh linh, long tộc vân vân.
Nhưng Lãnh Cốc ngẫm lại thấy không thể nào, một vì vũ trụ có trật tự, thiên địa có pháp tắc, những thần tộc cổ xưa cũng không thể làm theo ý mình. Huống chi giữa thần tộc cổ xưa và Nữ Oa có thù không đội trời chung, nếu có thể chủ đạo Nhân Thư thì bọn họ sớm hủy diệt nó, sao có thể chủ đạo Nhân Thư tái tạo?
Nhưng nếu không phải thần tộc cổ xưa vậy là tồn tại gì lợi hại hơn cả các thần?
Trần Lạc lên tiếng:
- Tộc Bàn Cổ.
Ba người sửng sốt.
Lãnh Cốc nghi ngờ gã nghe nhầm, hỏi ngược lại:
- Lạc gia nói gì? Bàn Cổ? Ta không nghe lầm đi? Vị gia kia khai thiên tích địa, lão nhân gia nếu muốn có Nhân Thư thì chỉ thổi một hơi là được, cần gì cướp giật?
- Ta không nói Bàn Cổ mà là tộc nhân Bàn Cổ.
- Tộc nhân Bàn Cổ là gì? Chưa từng nghe.
Lãnh Cốc không tính là bác học đa tài nhưng cũng đọc rục Các Thế Kỷ, gã nhớ rõ trong Các Thế Kỷ không hề ghi chép về tộc nhân Bàn Cổ. Trong Các Thế Kỷ chỉ ghi lại mấy sự tích oai phong Bàn Cổ khai thiên tích địa, nói vị đại gai này dùng một vạn tám ngàn năm chém ngang hỗn độn, thanh khí dâng lên thành trời, trọc khí rơi xuống thành đất.
Bàn Cổ lớn lên đầu đội trời chân đạp đất, trời cao thêm một thước, đất dày thêm một thước. Cuối cùng trời và đất cách xa nhau, Bàn Cổ kiệt sức bỏ mình. Mắt trái Bàn Cổ biến thành trời, mắt phải thành trăng, lông thành tinh, hơi thở thành gió, thổi một hơi mây mù đổ mưa. Bàn Cổ cực kỳ oai phong.
Tần Phấn nghi ngờ hỏi:
- Tộc nhân Bàn Cổ thật sự tồn tại?
Không đợi Trần Lạc trả lời, Lãnh Cốc cướp hỏi:
- Rốt cuộc cái gì là tộc nhân Bàn Cổ? Chẳng lẽ là hậu nhân của Bàn Cổ lão nhân gia? Không thể nào, Bàn Cổ là thiên địa đệ nhất nhân, cùng với ai sinh con được? Hơn nữa lão nhân gia to con vậy, cái ấy khủng cỡ nào? Nữ nhân nào nhận nổi?
- Ta chỉ nghe nói, sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa một số nguyên linh hỗn độn cùng với thiên địa sơ khai mà sinh ra, những tồn tại này về sau tự xưng là tộc nhân Bàn Cổ.
- Lão Tần, ngươi nghe từ đâu vậy? Sao ta không biết? Trong Các Thế Kỷ cũng không ghi chép.
- Không nhiều người biết điều này. Ta vè Ngạo Phong là người luân hồi chuyển thế nên nghe nói qua, ngươi không biết cũng bình thường. Các Thế Kỷ chỉ có thể xem như chính sử, trừ chính sử ra thật lâu trước kia còn lưu truyền trứ một ít dã sử. Trong đó tộc nhân Bàn Cổ là đề tài được dã sử tranh luận nhiều nhất,cho đến nay không ai chứng thực được.
Tần Phấn hỏi:
- Lạc gia, ta nhớ Lạc gia nói không phải người luân hồi chuyển thế, Lạc gia làm sao biết đến tộc nhân Bàn Cổ? Còn nói người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo là tộc nhân Bàn Cổ?
- Nên nói sao đây.
Trần Lạc nâng ly cụng với ba người, nói:
- Lần đầu tiên ta nghe đến tộc nhân Bàn Cổ là Nữ Vu nói cho biết, nhưng khi đó ta không tin là thật. Mãi đến hôm nay chính mắt thấy Nhân Thư tái tạo, không biết sao điều tra được một ít ký ức không nối liền chứa trong Nhân Thư.
Trần Lạc không giấu diếm, hắn nói hết những ký ức thu hoạch trong Nhân Thư. Nghe Trần Lạc nói xong Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc ngây người. Tộc nhân Bàn Cổ mâu thuẫn, thần ma đối lập, Nữ Oa nặn đất tạo người, dùng đá ngũ sắc định Càn Khôn, đá tam sinh định nhân quả. Sau này người, thần, ma đại chiến, ký kết khế ước không bình đẳng.
Chuyện này thần thoại hơn cả thần thoại, bọn họ chưa từng nghe thấy. Ngạo Phong, Tần Phấn là đại năng không biết từ thời đại nào chuyển thế đến cũng bị kích thích, càng không nói đến Lãnh Cốc, gã hóa đá.
Nếu người khác kể ra chắc chắn ba người không tin, nhưng đây là Trần Lạc nói, dù nghe rất khó tin, rất kỳ lạ nhưng Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc không hề nghi ngờ.
Tần Phấn khẽ thở dài:
- Không ngờ thời đại thần thoại còn che giấu bí mật không ai biết thế này.
Ngạo Phong nghiêm túc nói:
- Không ngờ Nữ Oa và Nữ Vu đều là tộc nhân Bàn Cổ, cái này...
Lãnh Cốc la lên:
- Ta luôn cho rằng cách nói ba mạch của nhân tộc biến mất là xạo, giờ xem ra đúng là thật. Trời phạt một, đất phạt một, vận mệnh phạt một. Chết tiệt, nếu lúc trước Nữ Oa không ký khế ước đó không chừng lão tử có thể đối kháng với thần ma! Bà nội nó, ngẫm lại tiếc đứt ruột!
- Phải rồi, sao Lạc gia đoán được người bí ẩn là tộc nhân Bàn Cổ?
- Lúc đó ta điều tra Nhân Thư...
Trần Lạc chưa nói xong Lãnh Cốc đã nhảy cẫng lên.
Điều tra Nhân Thư? Đó là Nhân Thư! Trần Lạc nói điều tra Nhân Thư!
Ngạo Phong, Tần Phấn da đầu tê dại, bọn họ biết rõ lúc Nhân Thư tái tạo khủng bố nhiều hơn Lãnh Cốc, linh thức mạnh cách mấy cũng sẽ bị nghiền nát thành mây khói. Ngạo Phong, Tần Phấn luôn biết Trần Lạc rất biến thái, nhưng không ngờ tiểu tử này biến thái đến nỗi tùy tiện điều tra Nhân Thư, làm người ta hết hồn.
- Các người làm ơn đừng cứ giật mình hoài được không? Nghe ta nói hết câu được không? Nói thật là ta không chắc chắn người bí ẩn có phải là tộc nhân Bàn Cổ không, ta chỉ suy đoán. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là mục đích Trung Ương học phủ cố ý phơi bày cho chúng ta xem.