- Bạch Kiếm, nghe kỹ cho lão nương, ngươi chọc ai đều được nhưng không thể trêu vào Trần Lạc, nghe chưa? Các ngươi không thể trêu vào hắn, đừng để lúc đó chết như thế nào cũng không biết! Ta sẽ không nhặt xác cho ngươi!
- Phương thế giới này không có ai là chúng ta không thể trêu vào, Trần Lạc cũng vậy. Hắn không biết chúng ta mạnh cỡ nào!
- Tổ cha nó! Đầu đất hết thuốc chữa!
Bạch Phiêu Phiêu tức điên:
- Bạch Kiếm, chết tiệt ngươi tỉnh táo lại được không?
- Đường tỷ, ta rất tỉnh táo, ta rất lý trí.
Bạch Kiếm mặc kệ Bạch Phiêu Phiêu xách cổ áo mình, gã bình tĩnh mà nghiêm túc nói:
- Ta vẫn câu nói cũ, nhân dịp bây giờ còn kịp hãy cắt đứt quan hệ với nhóm Táng Hoa đi, tránh cho rước họa vào thân.
- Cút đi, lão nương lười nhìn ngươi!
Bạch Phiêu Phiêu mệt não, nàng ném Bạch Kiếm ra, đang định về phòng lại bị gã chặn đường.
Bạch Phiêu Phiêu nổi khùng quát to:
- Tổ cha nó, ngươi thôi đi được không?
- Nếu hôm nay đường tỷ không đồng ý thì ta sẽ cưỡng ép đưa tỷ về.
Bạch Phiêu Phiêu giận dữ rít gào:
- Ngươi dám!?
- Ta đã thông báo trong nhà, bao gồm phụ mẫu của đường tỷ. Bọn họ đồng ý để ta làm như vậy.
Nghe Bạch Kiếm nói đã thông báo cho gia tộc, Bạch Phiêu Phiêu tức xì khói.
Bạch Phiêu Phiêu mắng:
- Bạch Kiếm, bà nội nó ngươi rảnh quá kiếm chuyện phải không? Cút xéo, đừng để ta thấy mặt ngươi nữa, nếu không lão nương không để yên cho ngươi!
Bạch Phiêu Phiêu không nhịn thêm được nữa, người phát ra ánh sáng, linh lực điên cuồng vận chuyển. Bạch Phiêu Phiêu định sử dụng lực lượng đẩy Bạch Kiếm ra.
Giờ phút này, Bạch Phiêu Phiêu đã là đại thần thông vu sư, xem như cao thủ một phương. Nhưng trước nhân kiệt nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng hai mươi năm như Bạch Kiếm thì lực lượng của Bạch Phiêu Phiêu thật nhỏ bé, dù nàng dốc hết sức ra cũng không thể lay động được gã.
Bạch Kiếm nhẹ nhàng vung tay, ánh sáng nở rộ. Bạch Phiêu Phiêu không biết xảy ra chuyện gì, giây sau phát hiện không thể nhúc nhích.
Bạch Phiêu Phiêu gào thét:
- Bạch Kiếm, đồ khốn, thả ta ra!
- Đường tỷ đừng chấp mê không tỉnh nữa. Ta làm vậy vì tốt cho đường tỷ, tin tưởng sau này tỷ sẽ hiểu.
Bạch Phiêu Phiêu định kêu các tỷ muội trong Hồng lâu ra hỗ trợ.
Bạch Kiếm nhìn thấu ý tưởng của Bạch Phiêu Phiêu, gã lắc đầu khẽ thở dài:
- Đường tỷ đừng làm chuyện vô ích, từ giây pthú tỷ đi ra ta đã thi triển đại thần thông phong lại xung quanh. Đừng nói bọn họ uống say như chết, có tỉnh táo cũng không làm được gì.
Bạch Kiếm không cho Bạch Phiêu Phiêu cơ hội cãi cọ, định mang nàng đi. Lúc này đoàn bốn, năm người vội vàng chạy đến. Đám người này là thuộc hạ của Bạch Kiếm.
Bọn họ cung kính hành lễ với Bạch Kiếm.
Bạch Kiếm gật đầu, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tôn thương, Lưu Sa và Đồ Lão Tà đánh nhau.
Bạch Kiếm kinh ngạc hỏi:
- Chuyện khi nào?
- Mới xảy ra.
- Lưu Sa thật bướng bỉnh,sao lại công khai đánh với trưởng lão của học phủ, kỳ cục, làm Trung Ương nhân kiệt ta mất mặt. Đi, mang ta đến đó.
…
Trung Ương học phủ, Long Xà quảng trường.
Nơi này tụ tập rất nhiều đệ tử. Bọn họ gào thét, hét chói tai, reo hò, ai nấy siêu hưng phấn. Các cặp mắt nhìn trên cao, nơi đó có hai người đang đánh nhau. Trong Trung Ương học phủ thì đánh lộn ẩu đả cơ hồ là cơm thường, nhìn mãi quen mắt. Một số đệ tử thiên kiêu đánh lão sư cũng không lạ gì. Nhưng một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt và một trong ba đứng đầu Trung Ương học phủ đánh lộn ngay giữa Long Xà quảng trường thì đây là lần đầu tiên các đệ tử chứng kiến.
Trong Trung Ương học phủ, mỗi khi đệ tử và lão sư có xung đột thì các học viên thường cổ vũ cho đệ tử, lần này cũng không ngoại lệ. Huống chi Lưu Sa là một trong Thập Nhị Nhân Kiệt mà bọn họ vô cùng tôn sùng. Đồ Lão Tà bình thường hay lải nhải, hùng hổ chẳng có chút bộ dáng đệ tử, các học viên rất ghét lão. Hai người đánh nhau, các học viên đương nhiên cổ vũ cho thần tượng mình tôn sùng.
- Lưu Sa lão đại cố lên!
- Đánh! Đánh chết Đồ lão già đi!
- Đúng rồi, đánh chết lão bất tử đó đi!
- Lão già Đồ Lão Tà già không nên nết, thường hay đánh chửi đệ tử. Lưu Sa lão đại hãy trút giận giùm chúng ta!
Lúc này hai người đang đánh nhau trên bầu trời là Lưu Sa, một trong Thập Nhị Nhân Kiệt và Đồ Lão Tà, một trong ba đứng đầu học phủ. Nói là đánh nhau nhưng mọi người đều nhìn ra Lưu Sa không đánh hết sức, từ đầu tới cúi gã chỉ đứng yên trên cao, vẻ mặt ngông cuồng, cười tự tin.
Lưu Sa chỉ dùng một tay ung dung đỡ đòn. Đồ Lão Tà nổi điên không ngừng thi triển các loại đại thần thông địa thủ đoạn, bất đắc dĩ vô dụng, dù lão có dốc hết sức ra vẫn không thể lay động được Lưu Sa.
Cảnh tượng trông như đang chọc con khỉ, nhiều đệ tử cười nhạo Đồ Lão Tà không biết tự lượng sức mình, lão không soi nước tiểu nhìn xem, dám to gan đánh với nhân kiệt Lưu Sa, tự chuốc nhục.cũng có một số đệ tử ngoan thấy tội cho Đồ Lão Tà.
Mặc dù tính cách nóng nảy của Đồ Lão Tà không được học phủ thích, nhưng nhiều người biết trong lòng lão già này không xấu, bình thường đánh chửi các học viên là vì quan tâm bọn họ. Nhiều lúc Đồ Lão Tà toàn cười mắng.
Giờ nhìn Đồ Lão Tà dốc hết khả năng cũng không làm gì được Lưu Sa một li, khiến người thấy tội nghiệp, cũng đáng buồn.
- Ài, rốt cuộc là vì sao? Tại sao Đồ Lão Tà và Lưu Sa đánh nhau?
- Nghe nói Lưu Sa, Đường Kỳ ở đại điện răn dạy Ngụy tổng quản. Có lẽ Lưu Sa, Đường Kỳ uống say nên buông lời mỉa mai, trào phúng, còn đánh Ngụy tổng quản? Ngươi cũng biết Ngụy tổng quản tính cách hiền hòa, thấy Lưu Sa, Đường Kỳ đã say nên không so đo.
Nhưng không biết sao chuyện này chui vào tai Đồ Lão Tà. Tính tình Đồ Lão Tà thì ai chẳng biết? Nghe đồn Lưu Sa chẳng những nhục nhã Ngụy tổng quản, còn tát một cái. Đồ Lão Tà nóng tính làm sao nhịn được? Thế là tìm đến Lưu Sa đánh lộn.
- Hóa ra là vậy. Nhưng Ngụy đại tổng quản cũng hiền quá. Đồ Lão Tà ra mặt cho Ngụy đại tổng quản, vì sao Ngụy đại tổng quản chỉ biết đứng đó không dám nói câu nào?
- Các ngươi đến quá muộn nên không biết. Đồ Lão Tà và Lưu Sa cãi cọ, Ngụy đại tổng quản hết sức can ngăn. Nhưng Đường Kỳ xuất hiện, không biết dụng thủ đoạn gì giam cầm Ngụy đại tổng quản, hiện tại Ngụy đại tổng quản có muốn nhúc nhích cũng không được.
- Hèn gì ta thấy sao Ngụy đại tổng quản chỉ đứng im như tượng, ra là bị Đường Kỳ giam cầm.
Mọi người nhìn sang, quả nhiên thấy Ngụy đại tổng quản đứng trong Long Xà quảng trường, hai nắm tay siết chặt, vẻ mặt tức giận nhưng không thể nhúc nhích.
Đường Kỳ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem kịch vui nhìn Lưu Sa đúa giỡn Đồ Lão Tà.
Đường Kỳ cười khẩy nói:
- Lưu Sa, có nhiều người cổ vũ cho ngươi, đừng để mọi người thất vọng. Ngươi hãy thi triển đại thần thông đi, cho mọi người mở rộng tầm mắt.