- Lưu Sa là Lưu Sa, ta là ta. Lưu Sa không đánh lại hắn không có nghĩa là Bạch Kiếm ta không thể.
Bạch Phiêu Phiêu nghe câu đó hận không thể lao qua đập chết Bạch Kiếm. Thật ra Bạch Kiếm không phải loại người tự phụ, tuy gã kiêu ngạo trả lời Bạch Phiêu Phiêu nhưng trong lòng biết gã mạnh hơn Lưu Sa thật, chỉ vẻn vẹn mạnh hơn Lưu Sa, không có tư cách chống lại Trần Lạc.
Bạch Kiếm biết gã không thắng được Trần Lạc, bổ sung thêm:
- Có lẽ ta không đánh lại Trần Lạc, nhưng đường tỷ nên biết Trung Ương nhân kiệt không chỉ có mình ta. Ta cam đoan với đường tỷ, hiện tại Trung Ương học phủ tự thành một giới, có thể nhờ vào Nhân Thư chi linh dựng hóa ra căn nguyên thế giới chứa nhân linh, pháp tắc của nó khủng bố sánh bằng trời giáng thẩm phán. Ta tin tưởng Trần Lạc sớm nhận ra điều này, cho hắn lá gan cũng không dám giương oai tại đây!
- Không dám?
Bạch Phiêu Phiêu như nghe thấy câu nói buồn cười nhất thế giới, nàng tức giận mắng:
- Ta cam đoan với ngươi, trong thiên địa bất cứ chuyện gì chỉ có Trần Lạc muốn hoặc không, trước nay chưa có chuyện nào hắn dám làm hay không.
- Không, đường tỷ không hiểu ý của ta. Vấn đề bây giờ không phải hắn dám giương oai tại đây hay không. Trần Lạc không dám thì thôi, nếu dám làm thì... Ha ha ha, ta tin các trưởng lão Trung Ương nội các sẽ cho hắn kiến thức pháp tắc thế giới nhân linh sánh bằng trời giáng thẩm phán.
- Ngươi...!
Bạch Kiếm không nghe cảnh cáo, Bạch Phiêu Phiêu bất đắc dĩ. Nàng không có bản lĩnh cưỡng ép kéo Bạch Kiếm đi, lòng bối rối không biết làm sao.
- Đường tỷ lo cho chính mình được rồi, không cần lo cho ta. Ta cam đoan với đường tỷ, Trung Ương học phủ mạnh hơn tỷ tưởng tượng rất nhiều.
Trong sân, mười Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt Liễu Truyền Thiên, Đường Kỳ đứng yên, ánh mắt khó tin nhìn Trần Lạc. Bọn họ chính mắt thấy Lưu Sa chợt khựng lại, bị Trần Lạc phun một chữ chấn miệng mũi trào máu. Các Trung Ương nhân kiệt rất e ngại, nhưng kiêng dè thì kiêng dè, chưa đến mức sợ hãi.
Như Bạch Kiếm nói, có lẽ bọn họ không dánh lại Trần Lạc, nhưng sau lưng họ có Trung Ương nội các cường đại vô biên. Thập Nhị Nhân Kiệt không biết Trần Lạc mạnh đến mức nào, nhưng bọn họ biết Trung Ương nội các chấp chưởng Nhân Thư bao la biết bao.
Lưu Sa đứng dậy, mặt xám xịt, thí thở nặng nề, nhìn Trần Lạc chằm chằm. Có thể nói hôm nay Lưu Sa không còn mặt mũi nào. Đầu tiên bị Lạc Anh đánh bờm đầu, bị Trần Lạc một chữ chấn miệng mũi trào máu. Đối với với Lưu Sa thì đây là mối nhục nhã lớn lao, gã không bao giờ tha thứ.
Trước mắt bao người, Đồ Lão Tà mới rồi mặt xám trắng như chỉ còn lại nửa hơi thở, qua tay Trần Lạc chữa trị mặt dần hồng hào. Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản nhìn nhau, rất khó tin.
Đồ Lão Tà xoe tròn mắt, há hốc mồm. Đồ Lão Tà cảm nhận linh hải lại ngưng tụ trong người, lão càng khó tin là linh hải mới ngưng tụ chẳng những không yếu đi mà càng tràn đầy, mạnh mẽ hơn trước. Điều này điên cuồng còn hơn nằm mơ. Đồ Lão Tà đứng dậy, nhảy cẫng lên, thử linh hải. Đồ Lão Tà đánh một đấm, linh lực mạnh mẽ bộc phát. Vang tiếng nổ điếc tai, bầu trời rung rinh.
Đám người nhìn cảnh tượng này, không tin nổi. Nhất là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, mới rồi Lưu Sa đầu bị Lạc Anh đánh bầm dập, Liễu Truyền Thiên trong thời gian ngắn cứu gã lành lặn như cũ không phải vì thủ đoạn cao minh bao nhiêu mà do thân xác Lưu Sa được Nhân Thư chi linh ôn dưỡng hơn hai mươi năm có sức sống rất mạnh đã giúp gã khỏe lại ngay.
Thân xác Đồ Lão Tà không có một chút nhân linh nào, được Trần Lạc chữa trị chẳng những linh hải tán loạn lành lại, còn mạnh hơn lúc ban đầu. Quá kỳ dị.
Lãnh Cốc từ đâu chạy ra, dường như gã vừa tỉnh ngủ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ba người quá đáng, bỏ lại ta một mình, mấy người thì chạy tới đây xem kịch mà không kêu ta theo!
- Tại thấy ngươi uống say ngủ ngon.
- Được rồi, bên này có chuyện gì vậy? Náo nhiệt thật.
Lãnh Cốc ngước đầu nhìn Đồ Lão Tà nhảy nhót, nghi hoặc hỏi:
- Lão Tà bị gì vậy? Bị hư não sao? Nhảy nhót lung tung.
- Lãnh tiểu tử, ngươi mới bị hư não.
Đồ Lão Tà cười to bảo:
- Lạc tiểu tử, ngươi... Sao ngươi làm được? Hôm nay ngươi cho lão tử mở rộng tầm mắt.
Trần Lạc nhún vai không trả lời, cười nói:
- Lão Tà, linh hải của lão chỉ mới ngưng tụ, chưa ổn định. Lão còn nhảy lung tung lỡ linh hải tán loạn lần nữa thì ta đành bó tay.
Đồ Lão Tà ngoan ngay.
Trần Lạc hỏi:
- Sao bị thương thế này?
Đồ Lão Tà im lặng, lắp bắp nửa ngày không chịu nói ra.
Lãnh Cốc không biết gì, xen lời:
- Bị thương? Lão Tà bị thương sao?
- Tiểu Lạc, bỏ qua chuyện này đi.
- Đúng rồi tiểu Lạc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản ít nhiều gì biết tính nết của Trần Lạc. Bọn họ biết nếu Trần Lạc truy cứu việc này thì sẽ gây ra trời long đất lở.
Đồ Lão Tà cũng biết chuyện nghiêm trọng, chối nói:
- Lạc tiểu tử, nói ra thì do lỗi của lão tử, là thị lão tử tài nghệ không bằng người, xứng đáng bị như vậy, thôi bỏ đi.
- Nếu ta đến chậm một bước thì hiện tại lão đã chết, bỏ qua sao được?
Từ khi nào môi Trần Lạc tắt nụ cười, giọng điệu không còn tùy ý mà cực kỳ nghiêm túc nói:
- Gia không ăn hiếp ai nhưng tuyệt đối không cho phép ai khi dễ chúng ta. Nếu cho qua lần này, nếu lần sau vẫn như vậy, lần sau nữa thì làm sao? Mỗi người chỉ có một mạng sống, ông trời sẽ không ưu ái ai.
- Đúng vậy. Lão Tà dù gì là trưởng lão học phủ, bị người đánh trong Trung Ương học phủ, hiếp người quá đáng!
Lãnh Cốc nghe nói Đồ Lão Tà suýt mất mạng thì nổi giận hét lên:
- Tuy Lãnh Cốc ta không có bản lĩnh gì nhưng Lạc gia, lão Tần, Ngạo Phong có mặt ở đây. Bây giờ lão Tà bị người đánh hấp hối ngay trong học phủ, nếu không truy cứu tới cùng thì thiệt thòi lớn, làm sao nuốt trôi cục tức này?
Tần Phấn nói:
- Đồ trưởng lão, việc này không thể bỏ qua, cũng không cho qua được. Lãnh Cốc nói đúng, lão là trưởng lão của học phủ nhưng bị người đánh trong học phủ, hiếp người quá đáng!
Ngạo Phong lạnh lùng nói:
- Nhường nhịn không phải cách giải quyết sự việc, ai ra tay đánh thì phải gánh lấy hậu quả, cái giá cho việc đó.
- Lạc tiểu tử, Lãnh tiểu tử, Tần tiểu tử, Ngạo tiểu tử, lão tử biết các ngươi vì tốt cho lão tử. Nhưng bỏ qua chuyện này được không? Hiện tại lão tử chỉ muốn chè chén mấy ly, những chuyện khác bỏ qua đi.
Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc không chịu cho qua. Nhưng Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản nhiều lần đề nghị đừng truy cứu việc này. Đồ Lão Tà luôn nóng tính cũng cực lực tỏ vẻ không muốn gây sự thêm nữa. Nhìn Trần Lạc im lặng, giọng điệu của Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản thậm chí tràn ngập cầu xin.