Thiên Vu

Chương 1141: Giết chóc cuồn cuộn



Đó là lực lượng nhân linh!

Không thể nào!

Còn là lực lượng nhân linh vô biên vô hạn vô cùng vô tận.

Trung Ương lão tổ hoảng hồn chỉ vào Trần Lạc, lắp bắp:

- Người... Sao ngươi có thể...?

Trung Ương lão tổ không hiểu nổi đánh một hồi tại sao trong lực lượng của Trần Lạc có nguồn lực lượng nhân linh giống của lão y như đúc.

Trung Ương lão tổ không biết Trần Lạc thành tựu hư vọng linh hồn, tu luyện đệ tứ thiên trong Hư Vọng chi thư, hư vọng chi đạo.

Cái gọi là hư vọng chi đạo từ căn bản biến bản, hóa nguyên, tức là nếu Trần Lạc muốn thì trong một giây hắn có thể biến thành căn nguyên của Trung Ương lão tổ. Lực lượng của Trung Ương lão tổ như thế nào thì lực lượng của Trần Lạc như thế ấy, Trung Ương lão tổ biết cái gì hắn cũng biết thứ đó.

Nghịch thiên sao?

Đương nhiên là siêu nghịch thiên.

Bởi vì Hư Vọng chi thư là nguyên tội lớn nhất trong vũ trụ, bên trong Hư Vọng chi thư ghi chép hư vọng chi đạo làm sao không nghịch thiên được?

Tiếc nuối là Trung Ương lão tổ không biết điều này.

Trần Lạc không muốn giải thích với Trung Ương lão tổ, hắn thừa dịp này vọt tới. Lúc trước Trần Lạc chỉ bằng vào lực lượng Bát Bộ Thiên Long có thể tổn thương Trung Ương lão tổ, giờ hắn nhờ vào hư vọng chi đạo hóa thành nguồn lực lượng của lão, hắn vừa có đại thế giới hủy diệt tĩnh mịch, vừa có nhân linh bao la vô cùng vô tận. Trần Lạc mạnh vô địch.

Chỉ chớp mắt, nhanh đến nỗi Trung Ương lão tổ không kịp phản ứng, một cú đấm đánh vào miệng lão.

Bùm!

Miệng Trung Ương lão tổ đổ máu.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trần Lạc liên tục đánh bảy cú đấm, đánh Trung Ương lão tổ miệng mũi đỏ máu, gãy mũi méo miệng, đánh lão gào rú thảm thiết.

Trung Ương lão tổ gào thét:

- Nghiệt chướng! Lão tổ là thân sinh mệnh bất tử, ngươi phong thất khiếu của ta cũng không được gì!

- Tạp chủng, ngươi không biết sao? Lão tử chuyên giết loại thân bất tử như ngươi!

Chỉ giây lát Trần Lạc đánh ra chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn quyền, mỗi cú đấm đánh vào khiếu huyết trên người Trung Ương lão tổ.

Trung Ương lão tổ chỉ biết chống đỡ, rít gào:

- Nghiệt chướng! Ngươi dám phong khiếu huyệt của ta?

- Mở to mắt chó ra nhìn lão tử đồ diệt thân bất tử của ngươi như thế nào!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trần Lạc một hơi đánh ra ức vạn cú đấm, mỗi cú đập trúng lỗ chân lông của Trung Ương lão tổ, phong kín toàn bộ ức vạn lỗ chân lông.

Trung Ương lão tổ đã sợ, lão kinh khủng gào thét:

- Khiếu huyệt của ta... Lỗ chân lông của ta... Thân thể của ta... A... Không!!!

Trung Ương lão tổ không biết Trần Lạc làm sao hiểu địa thần thông thiên nhân hợp nhất, không rõ hắn làm sao có được lực lượng nhân linh sinh mệnh ngang ngửa với lão, càng không biết Trần Lạc làm cách nào hiểu điểm yếu thân sinh mệnh.

Trung Ương lão tổ không biết.

Lúc này Trung Ương lão tổ cũng không muốn biết.

Điều Trung Ương lão tổ muốn bây giờ là trốn thoát khỏi vuốt ma của tên khủng bố này.

Trung Ương lão tổ phát cuồng lao hướng Trung Ương chi nguyên.

- Đừng hòng!

Trung Ương lão tổ chạy nhưng Trần Lạc không cho lão như ý, khi hắn xuất hiện thì tay ấn đầu lão vỗ xuống.

Bùm!

Cổ Trung Ương lão tổ gãy cái cụp, đầu lõm vào thân thể.

Vù vù vù vù vù!

Trần Lạc vọt lên cao, xoay tròn rồi lao nhanh xuống. Bát Bộ Thiên Long và nhân linh sinh mệnh cùng ngưng tụ.

- Lão tử đã nói giết ngươi thì sẽ cho ngươi chết không còn đường luân hồi!

Khi Trần Lạc xoay tròn lao xuống, lực lượng nhân linh vô biên vô hạn vô cùng vô tận đại biểu mênh mông sinh mệnh cùng với lực lượng Bát Bộ Thiên Long âm thầm lặng lẽ như ma như phật đại biểu tử vong khủng bố đổ ập xuống. Giờ phút này tựa như thiên địa giao hợp, như âm dương nổ tung, như hỗn độn sơ khai.

Ầm ầm ầm đùng đùng!

Trước mắt bao người, Trung Ương lão tổ nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng vạn năm dài, thành tựu thân bất tử bất diệt bất hủ được gọi là sinh mệnh vĩnh hằng bất hủ, lão như bọt nước bị hai loại lực lượng cực đoan của Trần Lạc nghiền nát tan biến.

Chết.

Đã chết.

Không chừa một mẩu vụn, không để lại một hạt bụi, Trung Ương lão tổ chết sạch sẽ.

Nơi đây, trời biến mất, trong hư không là lực lượng nhân linh màu trắng ngà vô cùng vô tận mênh mông như dòng sông.

Nơi đây, đất đai biến mất, chỉ có lực lượng Bát Bộ Thiên Long tràn ngập hơi thở tử vong.

Trần Lạc đứng trên bầu trời, ánh sáng trắng và đen giao nhau thoáng hiện quanh thân hắn. Lực lượng nhân linh và lực lượng Bát Bộ Thiên Long sôi trào theo nhịp hít thở của Trần Lạc.

Trần Lạc đứng lặng trong không trung, tựa như thần linh chúa tể khung trời, như thiên ma chấp chưởng đất đai.

Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương như con chim cút sợ hãi co ro bảo vệ Trung Ương chi nguyên chặt chẽ. Hai người sợ, bọn họ rất sợ, sợ đến tận xương tủy, sợ tận linh hồn.

Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương rõ ràng thực lực của Trung Ương lão tổ mạnh cỡ nào nhiều hơn bất cứ ai. Vì biết nên khi chính mắt thấy Trần Lạc nghiền áp Trung Ương lão tổ thì hai người càng hãi hùng. Mãi đến lúc này Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương mới nhận ra sự thật đáng sợ đó là sự tồn tại của Trần Lạc cường đại, khủng bố, kỳ dị, bí ẩn hơn hai người tưởng tượng rất nhiều.

Vân Phi Dương, Vân Đoan thái tử biết Trần Lạc có thể đồ diệt cả Trung Ương lão tổ thì giết bọn họ dễ như bóp nát con kiến.

Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương muốn chạy.

Nhưng toàn thế giới bị lực lượng của Trần Lạc bao phủ, thế giới tuy lớn nhưng không có chỗ cho hai người nương náu.

Nếu nói còn chỗ nào thì chỉ có Trung Ương chi nguyên.

Nhưng thân phận của Vân Phi Dương, Vân Đoan thái tử không thể tùy ý vào Trung Ương chi nguyên. Hai người điên cuồng rít gào, xin năm Trung Ương lão tổ ở bên trong vươn tay giúp đỡ. Nhưng mặc cho bọn họ gào bể giọng cũng không ai đáp trả.

Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương sợ chết khiếp, bọn họ bám chặt Trung Ương chi nguyên, bất chấp hình tượng cái gì, người run lẩy bẩy. Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương nhìn Trần Lạc chằm chằm, sợ hắn búng tay một cái giết hai người.

Giờ phút này, đối với Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Trung Ương nhân kiệt, mười hai chúa tể Trung Ương học phủ, hoàng tộc Vân Đoan, tất cả bị Trần Lạc vô tình tiêu diệt sạch. Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương thì không thể liên lạc với mấy lão tổ trong Trung Ương chi nguyên, chỉ có thể đặt hy vọng vào tứ tượng thần thú bảo vệ Trung Ương chi nguyên.

Vân Đoan thái tử, Vân Phi Dương không biết rằng tứ tượng thần thú chỉ bảo vệ Trung Ương chi nguyên chứ không phải hai người.

Trần Lạc giơ tay chỉ vào Vân Phi Dương, cao giọng quát:

- Ngươi lăn ra đây chịu chết!

Tiếng gầm của Trần Lạc rất khủng khiếp, gọi là trời sụp đất nứt cũng không quá đáng. Nhân linh mênh mông trên trời, Bát Bộ Thiên Long dưới đất cùng bùng nổ.

Cơ thể Vân Phi Dương không theo điều khiển bay qua, gã điên cuồng vận dụng lực lượng, dốc hết sức ra nhưng không cách nào ngăn cản được. Những lực lượng đó tan biến ngay khi vừa xuất hiện.