- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?: Ta cũng rất muốn biết ta và hắn có nhân quả tuần hoàn gì mà làm...
- Làm gì?
Nữ Vu hít sâu, nói:
- Đây là việc riêng của ta, không liên quan gì ngươi.
Nữ Vu tiếp tục bảo:
- Nữ Đế, tin tưởng ta, trong chuyện này ngươi là người bị hại, ta cũng không hơn gì. Ngươi hoang mang, ta càng mờ mịt hơn ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều, hôm nay mặc kệ thế nào tuyệt đối không để Trần Lạc rời khỏi thế giới này.
Đúng vậy.
Tuyệt đối không thể.
Không chỉ Nữ Vu hiểu điều này, Nữ Đế cũng rõ ràng. Không chỉ vì hiện tại Trần Lạc đã nuốt Nhân Thư, càng vì tiểu tử này ăn cắp Nhân Quả chi tâm.
Nếu nói Nhân Thư chúa tể trứ chúng sinh thì Nhân Quả chi tâm là một trong vĩnh hằng cùng với hỗn độn sơ khai sinh ra, pháp tắc nguyên thủy nhất. Trong vũ trụ mọi thứ đều nằm trong nhân quả, cho đến nay không ai nhảy ra được, bao gồm Nữ Vu, Nữ Đế, ông trời cũng thế.
Nếu để Trần Lạc thoát khỏi thế giới này, tin hắn ăn cắp Nhân Quả chi tâm bộc lộ ra, không khoa trương khi nói sẽ gây ra khủng hoảng vũ trụ. Khi đó các đại nhân vật trong vũ trụ sẽ xông lên tranh giành Nhân Quả chi tâm.
Đột nhiên...
Ầm ầm ầm đùng đùng!
Trời vang tiếng sấm, đất cuồn cuộn.
Đây là thiên triệu.
Còn là thiên triệu rối loạn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng chuông vang lên, này là thẩm phán chi chung.
Là thẩm phán chi chung hỗn loạn.
Xoẹt!
Chân trời xuất hiện một Thẩm phán chi nguyên, cái thứ hai, ba, mười, trăm, ngàn. Trong phút chốc bầu trời đầy Thẩm phán chi nguyên, nhiều không đếm xuể. Thẩm phán chi nguyên không đến từ Vân Đoan mà là trời giáng thẩm phán.
Tại sao có nhiều thẩm phán như vậy?
Không lẽ vì Trần Lạc thành tựu nguyên thủy dẫn phát nhiều thẩm phán hỗn loạn? Hay Trần Lạc thành tựu nguyên tội chi nguyên vô cùng tà ác dẫn đến thẩm phán hỗn loạn?
Khoan!
Những thẩm phán đầy rẫy không đếm xuể không chỉ đến từ bầu trời, còn có thiên đường, có các thần tộc, các ma tộc, thẩm phán đến từ đại vũ trụ vô tận hải.
Nguy rồi!
Chuyện xảy ra tại đây rốt cuộc bị mấy đại nhân vật trong vũ trụ biết, bắt đầu sử dụng đại thủ đoạn muốn cách không hoàn toàn tiêu diệt Trần Lạc. Bọn họ tiêu diệt Trần Lạc vì hắn thành tựu nguyên thủy nguyên tội hay vì muốn cướp Nhân Thư, Nhân Quả chi tâm trong tay hắn? Không ai biết.
Điều này quan trọng không?
Đương nhiên không.
Đã không quan trọng.
Ầm ầm xoẹt xoẹt đùng!
Các thẩm phán đến từ bầu trời, đại vũ trụ vô tận hải trong khoảnh khắc bùng nổ, như mưa rào trút xuống bao phủ thân thể Trần Lạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặc kệ Trần Lạc thành tựu thân nguyên thủy, tu ra nguyên tội chi nguyên vô cùng tà ác nhưng hắn không đỡ nổi một đống thẩm phán từ trời, từ đại vũ trụ. Thẩm phán điên cuồng làm thân nguyên thủy của Trần Lạc máu me bê bết.
- Ha ha ha ha ha ha! Ông trời, đây là thẩm phán của người sao?
- Còn đám hai tộc thần và ma các ngươi, và đám trộm núp trong đại vũ trụ vô tận hải!
- Đến đi, đến hết đi! Lão tử nhận hết, có bao nhiêu thẩm phán cứ nhào vô!
- Hôm nay các ngươi mà không giết được lão tử thì sau này lão tử sẽ huyết tẩy vũ trụ, đồ diệt vô tận hải, làm thịt đám nhãi ranh các ngươi!
Trần Lạc dựa vào vô thượng hư vọng linh hồn khổ sở chống đỡ, tuy thân nguyên thủy được tiếng là thân bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ thật sự trong vũ trụ nhưng lúc này đã đến bờ vực tan nát. Dù thân nguyên thủy có sinh mệnh vô cùng vô tận liên miên không dứt nhưng không chịu nổi một đống thẩm phán, huống chi Trần Lạc vừa gặp thẩm phán vừa chịu đựng Nhân Thư bùng nổ trong cơ thể.
Chỉ có thế sao?
Không.
Đám thẩm phán giáng xuống, Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm, Thiên Hạ Ngũ Y cũng thừa dịp tấn công, kể cả các nữ thần. Dù bọn họ bắt đầu hối hận, lòng vô cùng đau khổ nhưng cuối cùng vẫn chọn tấn công.
Nguyên nhân tấn công không phải vì Trần Lạc nuốt Nhân Thư mà do hắn thành tựu nguyên thủy, cũng thành tựu nguyên tội, còn trộm Nhân Quả chi tâm. Vừa rồi các nàng nhận được thần tộc triệu hoán, Trần Lạc tồn tại đã nghiêm trọng uy hiếp đến thần tộc, tuyệt đối không thể để hắn trốn khỏi thế giới này. Bọn họ phải xóa sổ Trần Lạc, không tiếc mọi giá.
Lạc Anh không muốn tấn công, Tiết Thường Uyển cũng vậy, nhưng giữa các nàng và Trần Lạc ngay từ đầu vấn đề không phải muốn hay không mà dính dáng đến tình thân và tình yêu. Các nàng phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân. Nói đúngh ơn là bọn họ không có lựa chọn, nếu có một chút xíu khả năng thì Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, bọn họ sẽ không tấn công Trần Lạc.
Loạn, trong thế giới một mảnh hỗn loạn.
Ngạo Phong, Tần Phấn, Vân Khởi rất muốn hỗ trợ nhưng đành bất lực. Đối diện thẩm phán khủng bố hỗn loạn, ba người hiểu rằng nếu loa qua thì sẽ thành tro chỉ trong một nốt nhạc.
Bọn họ nhìn Trần Lạc bị các thẩm phán bao phủ, Ngạo Phong run bần bật, cuối cùng không nhịn được muốn lao đi.
Tần Phấn giữ chặt Ngạo Phong:
- Ngạo Phong, ngươi phải bình tĩnh!
- Ngươi kêu ta làm sao bình tĩnh? Lạc gia... Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn?
- Chúng ta chỉ có thể nhìn!
Tần Phấn hỏi:
- Vân Khởi, ngươi chúa tể căn nguyên phương thế giới này đúng không? Ngươi không có cách nào ngăn cản những đại nhân vật vũ trụ sao?
Vân Khởi lắc đầu, nói:
- Những thẩm phán này cực kỳ cường đại, đều cao hơn căn nguyên thế giới. Trước kia có pháp tắc thiên địa hạn chế, dù lực lượng của bọn họ mạnh mấy cũng không làm nên chuyện gì, càng không thể sáng tạo thẩm phán trong phương thế giới này. Nhưng bây giờ dường như ông trời muốn tiêu diệt Trần Lạc, cố ý đóng lại pháp tắc thiên địa trong phương thế giới này. Không có pháp tắc thiên địa trói buộc, các đại nhân vật vũ trụ muốn làm gì thì làm.
- Tại sao ông trời vì muốn tiêu diệt Trần Lạc mà cố ý đóng lại pháp tắc thiên địa trong phương thế giới này? Cái này...
Tần Phấn đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy Thiên Hạ Ngũ Y từ khi nào đã sử dụng pháp tắc mình chúa tể bao phủ Trần Lạc.
Trên bầu trời, các thẩm phán đếm hoài không hết liên tiếp giáng xuống người. Thân nguyên thủy được gọi là bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ của Trần Lạc bị đánh trở nên như mây như khói như gió, như ngọn lửa yếu ớt trong gió bắc, tùy thời tắt ngấm. Dù vậy Trần Lạc vẫn chậm rãi đi hướng tận cùng thế giới, tốc độ của hắn rất chậm, bước đi loạng choạng. Trần Lạc đã vô cùng yếu ớt, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Có lẽ Trần Lạc bị đánh đến bất lực, hoặc vì quá yếu ớt, quá mệt mỏi, hoặc vì ý thức bị đánh mơ hồ, loáng thoáng nghe tiếng thở dài yếu ớt của Trần Lạc.
- Có câu người xưa nói đúng, tường sụp mọi người đẩy, trống thủng người người giã.