Thiên Vu

Chương 116: Tiết Thường Uyển tan vỡ



- Mẫu thân, rốt cuộc là ai?

Tiết Thường Uyển tò mò đi theo Dung hội trưởng, mới bước vào phòng khách thì nàng ngẩn ngơ. Tiết Thường Uyển nhìn món ngon vật quýtrên bàn, thấy khó tin.

Tiết Thường Uyển nhỏ giọng nói:

- Vân linh lộ nhưỡng, hoa nguyệt liên quả, bắc cực huyết san hô, thanh linh tuyền thủy... Trời ạ, mẫu thân, chúng ta ăn tết sao?

Tiết Thường Uyển biết dù là vân linh lộ nhưỡng hay hoa nguyệt liên quả, thậm chí bắc cực huyết san hô, thanh linh tuyền đều là linh phẩm trong nhà cất chứa nhiều năm. Tiết Thường Uyển không tưởng tượng nổi vị khách nào đến khiến phụ mẫu tiêu pha như vậy.

Tiết Thường Uyển chợt nghĩ điều gì, biểu tình vui mừng nói:

- Mẫu thân, có phải là ngoại công đến không?

- Ngoại công của ngươi vân du tứ hải, không biết đang tiêu dao vui vẻ ở đâu, lười tới đây.

- Nếu không phải ngoại công thì sao phụ thân chịu lấy ra linh phẩm cất chứa? Kỳ lạ quá.

- Nha đầu này, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi phụ thân nhỏ nhen vậy sao?

Tiết Vân Sơn đi ra hung dữ trừng Tiết Thường Uyển, nói:

- Nói cái gì chỉ có ngoại công của ngươi đến ta mới...

Tiết Vân Sơn chưa nói hết đã ngừng lời, vì thê tử ánh mắt nửa cười nửa không nhìn mình. Vực chủ đại nhân biết điều im miệng.

Bên ngoài có tiếng ngựa hí, Dung hội trưởng vui vẻ cười nói:

- A? Có lẽ là tiểu khách nhân của chúng ta đi.

- Ha ha ha ha ha ha! Có lẽ!

Tiết Vân Sơn cười to đi ra mở cửa, Dung hội trưởng vội theo sau. Tiết Thường Uyển tò mò chạy nhanh ra.

Cửa mở, một chiếc xe ngựa đậu bên ngoài, một thiếu niên áo lam bước xuống, lấy bốn hộp gấm, hai tay kẹp hai cái. Khi thiếu niên áo lam xoay người, Tiết Thường Uyển kinh ngạc ngây người, nàng không thể ngờ khách quý làm phụ mẫu của nàng tiêu pha chiêu đãi lại là... Trần Lạc.

- Tiểu Lạc, ta và bá phụ của ngươi chỉ mời ngươi đến đây ăn một bữa cơm đạm bạc, sao ngươi còn mang theo quà tới làm gì?

- Tiểu Lạc ơi tiểu Lạc, ngươi xem bá phụ là người ngoài sao?

Phu phụ vực chủ đại nhân nhiệt tình tiếp đãi, Trần Lạc có lễ phép chào hỏi. Ba người đi vào sân, để lại Tiết Thường Uyển kinh ngạc ngây người. Tiết Thường Uyển không hiểu nổi tại sao phụ mẫu mình quen Trần Lạc, bọn họ có giao tiếp sao? Có không? Hai người luôn mồm kêu tiểu Lạc, bọn họ quen biết nhau sao? Tại sao nàng không biết gì? Nếu chỉ có thế thì thôi. Lúc vào bàn cơm, khiến Tiết Thường Uyển trợn mắt há hốc mồm là phu phụ vực chủ đại nhân vô cùng quan tâm Trần Lạc, hỏi han ân cần, hận không thể đẩy hết linh phẩm quý giá tới trước mặt Trần Lạc.

Tiết Thường Uyển nhìn tình hình này, nàng không dám tin vào mắt mình. Tiết Thường Uyển có ảo giác Trần Lạc là nhi tử ruột của vực chủ đại nhân, Dung hội trưởng, còn nàng được phụ mẫu nhặt ven đường.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Lạc, lần trước ta đưa bút ký linh hải cho ngươi có chỗ nào không hiểu sao? Thường Uyển nhà chúng ta từ nhỏ tay chân đã vụng về, có lẽ ghi chép sai sót cái gì. Nếu ngươi có gì không hiểu thì...

Tiết Thường Uyển càng nghe càng không thích hợp, cái gì mà bút ký linh hải? Gì mà sai sót?

Tiết Thường Uyển nghi ngờ hỏi:

- Mẫu thân... Không... Không lẽ mẫu thân đem bút ký của ta...

- Đúng vậy! Có gì không?

- Đó là bút ký của ta!

- Thì sao? Ngươi đã sớm mở ra mệnh chi linh hải, cho tiểu Lạc mượn xem có gì sai? Ngươi thật ích kỷ.

Tiết Thường Uyển muốn khóc:

- Các người tùy tiện lấy đồ của ta tặng người còn bảo ta ích kỷ, ta...

- Nha đầu, ngươi cũng thật là, chỉ là một quyển bút ký. Phải rồi, dù gì ngươi cũng mở mệnh chi linh hải hơn hai năm, sau này phải chia sẻ tâm đắc kinh nghiệm cho tiểu Lạc có biết không?

Dung hội trưởng không uổng là hội trưởng Vinh Diệu công hội, khi nói chuyện không tha ai từ chối, trên bàn ăn càng là độc tài đại quyền. Vực chủ đại nhân đều không có tư cách lên tiếng. Dung hội trưởng nói ra đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn của Tiết Thường Uyển, làm nàng rất xấu hổ. Tiết Thường Uyển không chỉ một lần muốn ngăn Dung hội trưởng lại nhưng vô dụng, Dung hội trưởng dốc ra hết chuyện xấu lúc nhỏ của Tiết Thường Uyển chọc Trần Lạc cười.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Lạc, nói ra ngươi không tin chứ Thường Uyển nhà chúng ta lần đầu tiên đái dầm...

Bây giờ Tiết Thường Uyển chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cứ kéo vạt áo mẫu thân ý bảo Dung hội trưởng đừng nói nữa. Tiết Thường Uyển nghe thây câu này gò má nóng rát, nàng trợn to mắt.

Tiết Thường Uyển vội nói:

- Mẫu thân sao có thể nói chuyện đó với người ngoài...

- Ha ha ha ha ha ha! Nha đầu ngốc xấu hổ cái gì, đây vốn là chuyện ngươi làm.

Dung hội trưởng trêu Tiết Thường Uyển:

- Ha ha ha ha ha ha! Nha đầu ngốc xấu hổ thật đẹp.

- Mẫu thân!

Tiết Thường Uyển sắp tan vỡ, khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp đỏ rực.

Tiết Thường Uyển xấu hổ trợn to mắt nói:

- Mẫu thân đừng nói bậy được không!?

- Ta nói bậy bao giờ? Nói ngươi đẹp không được chẳng lẽ muốn bị chê xấu? Ngươi hỏi tiểu Lạc xem Thường Uyển nhà chúng ta có đẹp không?

- Cái này...

Trần Lạc ngồi đối diện không biết nên đối đáp như thế nào, biểu tình quái dị. Trần Lạc không ngờ mẫu thân của Tiết Thường Uyển sẽ hỏi hắn vấn đề kỳ lạ này. Cuối cùng Trần Lạc gật đầu, nói một câu đẹp.

Tiết Thường Uyển tan vỡ, nàng chưa từng lúng túng như vậy. Tiết Thường Uyển không biết hôm nay mẫu thân bị gì, lại còn hỏi Trần Lạc. Đáng ghét là vẻ mặt Trần Lạc do dự, hết nửa ngày mới nói Tiết Thường Uyển đẹp. Cái tên chết tiệt, miễn cưỡng lắm sao?

- Tiểu Lạc, Thường Uyển nhà chúng ta có lúc tính tình không tốt, sau này ngươi hãy chăm sóc nàng nhiều hơn. Đặc biệt là sau khi vào Trung Ương học phủ, chỗ đó rối loạn, các ngươi phải chăm sóc cho nhau mới được...

Bữa cơm này làm Tiết Thường Uyển hết sức khó xử, đứng ngồi không yên, gần đứt dây thần kinh. Trần Lạc bực mình, vì thấy bộ dạng xấu hổ, lúng túng của Tiết Thường Uyển làm hắn muốn cười nhưng ngại, cố nín cười toàn thân khó chịu, không khí lúng túng. Tiết Vân Sơn đề nghị mang Trần Lạc đi thư phòng nhìn xem.

Chờ Tiết Vân Sơn, Trần Lạc rời đi thì Tiết Thường Uyển bùng nổ:

- Mẫu thân! Tại sao mới rồi mẫu thân cứ nói chuyện xấu của ta trước mặt người ngoài? Mẫu thân có biết ta rất lúngtúng không?

- Có gì lúng túng? Dù sao là ngươi làm mấy chuyện đó, nói ra chọc cười mọi người không tốt sao?

- Mẫu thân! Mẫu thân muốn chọc cười cũng không cần lôi chuyện xấu của ta ra! Rốt cuộc ta có phải là con ruột của mẫu thân không?

- Nha đầu ngốc, nói bậy bạ cái gì, mẫu thân cũng là vì nghĩ cho ngươi.

Dung hội trưởng vừa nhấm nháp vân linh lộ nhưỡng vừa nói:

- Trần Lạc là người có tiềm lực lớn, bây giờ không xuống tay chờ lúc hắn vào Trung Ương học phủ thì đã muộn.

- Cái này liên quan gì ta? Mẫu thân và phụ thân muốn lôi kéo ai thì tùy, cần gì nói là nghĩ cho ta?

Tiết Thường Uyển biết dù là phụ thân hay mẫu thân đều hay lôi kéo, đầu tư nhân tài. Mặc dù Tiết Thường Uyển không đồng ý nhưng sẽ không phản đối.