Thiên Vu

Chương 1220: Kinh văn



Đáng buồn sao?

Đáng buồn.

Bà Sa tiểu thư nói trúng tim đen Trần Lạc, tình huống của hắn bây giờ đúng là vậy. Trong lòng Trần Lạc không muốn chút nào nhưng hắn buộc lòng phải đi cướp Thiên Địa Nhân tam thư.

Đột nhiên lòng Trần Lạc máy động, cảm giác không gian hư vọng khác lạ. Trần Lạc đang định xem xét thì Hư Vọng chi linh chui ra.

Hư Vọng chi linh đứng trên vai Trần Lạc:

- Tiểu tử thối, đừng nghe kỹ nữ này nói, nàng muốn dao động lòng ngươi để thừa dịp cướp Nhân Quả chi tâm.

Hư Vọng chi linh chỉ vào Bà Sa, hung tợn mắng:

- Nhân quả, kỹ nữ nhà ngươi nhiều năm không thay đổi, vẫn tồi tệ âm hiểm!

- A, bằng hữu cũ, đã lâu không gặp.

Vẻ mặt Hư Vọng chi linh ghê tởm nói:

- Hừ! Bằng hữu cũ? Dpẹ đi, ta và ngươi không phải bằng hữu gì!

Hư Vọng chi linh khinh thường nói:

- Kỹ nữ kia, ngươi đừng phạm tội còn tố cáo ngược, cái gì gọi là người thừa kế Hư Vọng chi thư đáng buồn?

- Mỗi đời người thừa kế Hư Vọng đều phải bước lên con đường hủy diệt vũ trụ không lối về, cuối cùng lạc trong đất quy khư, sống không thể sống, muốn chết lại không thể chết, mãi mãi cô đơn,,bất lực, mờ mịt sống. Điều này không đáng buồn sao?

- Vớ vẩn!

Hư Vọng chi linh tức giận mắng:

- Dù có đáng buồn thì cũng tại kỹ nữ nhà ngươi! Nếu nhân quả không tồn tại thì sao Hư Vọng chi thư lần lượt tái tạo, dung hợp? Nếu không có nhân quả thì người truyền thừa làm sao dung hợp với Hư Vọng chi thư? Toàn bộ đều do nhân quả, có nhân mới có quả, dù là Hư Vọng chi thư hay người truyền thừa đều như vậy.

Bà Sa không thừa nhận, đương nhiên, cũng không phủ nhận:

- Có lẽ vậy.

- Có lẽ? Ngươi dám lặp lại lần nữa với cô nãi nãi không? Người chúa tể pháp tắc nhân quả như ngươi cũng luôn muốn nhảy ra nhân quả, ngươi rõ ràng hơn ai hết nhân quả đáng sợ, trong hoàn vũ ai cũng có tư cách oán trách chỉ có kỹ nữ nhà ngươi thì không!

Bà Sa không tức giận, bất đắc dĩ nhìn Hư Vọng chi linh.

Hư Vọng chi linh có oán niệm rất lớn với Bà Sa, không ngừng khiển trách nói:

- Còn nữa, nếu không phải ngươi và đám tộc nhân Bàn Cổ ngăn cản thì người thừa kế Hư Vọng làm sao lạc trong quy khư?

- Tộc nhân Bàn Cổ xem bảo vệ vũ trụ là nhiệm vụ của mình, mỗi một đời người thừa kế Hư Vọng đều muốn hủy diệt vũ trụ, sao tộc nhân Bàn Cổ có thể đứng nhìn? Chẳng lẽ bởi vì Hư Vọng chi thư nhà ngươi nghi ngờ vũ trụ là giả thì muốn hủy diệt sao? Ta thì... Càng không thể ngồi xem.

- Ha ha ha ha ha ha! Nói còn dễ nghe hơn hát.

Dường như Hư Vọng chi linh cực kỳ ghét Bà Sa, đó là nỗi hận, trong măst nàng tràn ngập hận thù.

Hư Vọng chi linh tức giận quát:

- Xem bảo vệ vũ trụ là nhiệm vụ của mình? Trời, cô nãi nãi đã thấy qua vô sỉ nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ hơn tộc nhân Bàn Cổ. Bọn họ có mặt mũi nói xem bảo vệ vũ trụ là nhiệm vụ của mình? Thật là chuyện cười lớn nhất đời. Còn ngươi, so với tộc nhân Bàn Cổ thì kỹ nữ xấu xa nhà ngươi càng đê hèn tồi tệ!

- Ha ha ha, bằng hữu cũ, dường như ngươi hiểu lầm ta và tộc nhân Bàn Cổ rất sâu.

Hư Vọng chi linh cười phá lên:

- Hiểu lầm?

Hư Vọng chi linh gầm lên:

- Tộc nhân Bàn Cổ có thể lừa gạt các thần, vạn ma, mọi người nhưng không lừa được Hư Vọng ta! Đừng tưởng rằng ta không biết bọn họ có tính toán gì. Cho ngươi biết, rồi sẽ có ngày ta vạch trần những hoạt động xấu xa trong bóng tối sau lưng tộc nhân Bàn Cổ. Còn ngươi nữa, tuy ngươi không phải tộc nhân Bàn Cổ nhưng càng đáng hận hơn, mọi ngọn nguồn do ngươi mà ra, dù ngươi thừa nhận hay không, dùg là cố ý hay vô tình thì đây là sự thật không phải phủ nhận!

- Bao nhiêu năm rồi... Bằng hữu cũ, ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ.

Bà Sa thở dài thườn thượt:

- Tất cả đến bao giờ mới tới cuối đây? Khi nào mới kết thúc?

- Ta nói mọi ngọn nguồn do ngươi mà ra, muốn kết thúc thì rất đơn giản, ngươi chết là hết thảy chấm dứt ngay.

- Chết?

Bà Sa lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Cái chết rất xa xỉ với ta, nếu có thể chết thì lâu thật lâu trước kia ta đã chết ngay.

- Hừ!

Hư Vọng chi linh không muốn nhưng phải công nhận Bà Sa nói đúng. Nhân quả là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn đại vũ trụ, cùng với sinh tử là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn vĩnh viễn không đan vào nhau.

Bà Sa nhìn Hư Vọng chi linh mờ ảo đứng trên vai Trần Lạc, cười hỏi:

- Bằng hữu cũ, ta thấy ngươi vẫn như trước kia không thể thích ứng với vô tận hải đúng không?

- Ta quang minh lỗi lạc, khinh thường hóa thân. Không giống đám kỹ nữ các ngươi, ai nấy giả dối ghê tởm!

Hoàng Nhan Đô Linh nói với Trần Lạc:

- Tiểu tử thối, ta không thể ở bên ngoài lâu, ngươi cẩn thận chút. Đừng nghe kỹ nữ này nói, nàng và Nữ Vu cấu kết với nhau, cá mè một lứa, tên nào tên nấy tồi tệ, vô sỉ.

Hư Vọng chi linh nói xong biến mất. Trần Lạc nghiêm túc ghe đoạn đối thoại giữa Hư Vọng chi linh và Bà Sa, không khó đoán ra hai người quen nhau từ lâu. Trần Lạc biết Hư Vọng chi linh giấu hắn nhiều điều, là chuyện gì thì hắn không rõ, lười hỏi thăm, thích nói hay không tùy hỷ.

- Hết chuyện rồi phải không? Ta đi đây.

Ngụ ý của Trần Lạc rất rõ ràng, hắn muốn đi, nếu Bà Sa muốn so đấu thì nhào vô, không đánh thì đừng dây dưa làm phí thời gian của hắn.

Bà Sa nghe hiểu, thản nhiên nói:

- Hiện tại lực lượng của ngươi ẩn chứa hỗn độn chi tức, hơn nữa còn là nguyên thủy và nguyên tội dung hợp, không phải hỗn độn chi tức bình thường. Bản lĩnh của ta bây giờ không giữ ngươi lại được.

- Vậy xin cáo từ.

- Đi? Ngươi muốn đi đâu?

- Cái này hình như không liên quan đến người?

- Cũng đúng.

Bà Sa mỉm cười nói:

- Nhưng ngươi có thể trả lại Nhân Quả chi tâm cho ta không? Dù sao thứ đó thuộc về ta, mặc dù nó là Nhân Quả chi tâm khác do người thừa kế Hư Vọng chi thư đời trước gieo hạt giống dựng dục ra nhưng nó vẫn là một phần của ta.

- Không đưa!

Nhân Quả chi tâm là người thừa kế Hư Vọng chi thư đời trước hy sinh bản thân để lại cho hắn, Trần Lạc sẽ không tùy tiện giao cho ai. Huống chi đối tượng còn là Nhân Quả Nương Nương mới rồi tính xử đẹp hắn.

Bà Sa sớm dự đoán được Trần Lạc sẽ từ chối, nàng không sốt ruột, chậm rãi nói:

- Ngươi không đưa, hiện tại ta không làm gì ngươi được, nhưng chỉ là hiện tại. Sẽ có ngày ta hoàn toàn thức tỉnh, lúc đó dù ngươi không đưa cũng không được!

Trần Lạc nhún vai, đời này hắn không sợ nhất là bị người ta uy hiếp.

Trần Lạc cười hờ hững:

- Người cũng nói là hiện tại không làm gì ta được, vậy ta cần gì phải đưa cho người? Còn về sau này người thức tỉnh, ngại quá, chuyện sau này thì tính sau đi.

- Chúng ta không phải kẻ thù, ít ra là bây giờ.

- Cũng không là bằng hữu, đúng không?

- Kẻ thù của ngươi là tộc nhân Bàn Cổ, không phải ta.