Không ra tay thì thôi, vừa ra tay không chết cũng bị thương.
Ngọc Hoành lão gia tử sâu sắc nếm qua Trần Lạc kỳ dị, lúc trước lão tưởng tượng hắn là cao thủ, giờ chính mắt thấy cảnh vừa rồi, đám lão gia tử mới nhận ra sự thật đáng sợ là Trần công tử vượt qua khả năng hiểu biết của bọn họ.
Trần Lạc tùy tay ném. Tên mập trung niên té lăn dưới đất không đứng lên nổi. Trần Lạc đá tên mập trung niên trên người còn dao động chút lực lượng, đôi mắt âm u quét qua. Không ai dám đối diện với Trần Lạc, mọi người sợ hãi cúi gằm mặt. Đám người Phong gia, tay sai của Phong Ngọc La, Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi sợ hãi co rụt cổ, liên tục thụt lùi.
Trần Lạc biến mất trong tầm mắt của mọi người, mãi khi hắn rời đi thật lâu đám Hành Giả vẫn không dám lên tiếng.Úy Y Nhi nhìn Phong Hiên Vũ người đẫm máu nằm dưới đất, nhìn Phong Ngọc La không biết sống hay chết, nhìn tên mập trung niên sợ chết khiếp, tim nàng đập nhanh.
- Trời, tiểu tử này là loại người gì? Quá... Quá là...
Tiểu cô nương không biết nên hình dung tiểu tử mặt trắng bí ẩn, chưa biết, kỳ dị, hung tàn này như thế nào.
Vân Trung Nguyệt nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc và giật mình.Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy, đám người Ngọc Hoành lão gia tử nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.Úy Y Nhi nói một câu làm linh hồn đại chưởng quầy run rẩy:
- Không được, ta phải tìm hiểu rõ ràng tiểu tử này có lai lịch gì!
Đại chưởng quầy suýt khóc mếu, nàng muốn ngăn cản nhưng đã muộn, Úy Y Nhi dã lắc người biến mất.
Trần Lạc không tốn nhiều công sức đã tìm ra đám người Lý Trường Phong trong Phong gia. Mặc dù nhóm Lý Trường Phong ở trong Phong gia không bị hành hạ gì nhưng trong lòng Trần Lạc vẫn tự trách, đáng mừng là hắn quay về Quảng Lăng thành một chuyến, không thì người Phong gia không chừng sẽ hành hạ nhóm Lý Trường Phong nói cho cùng bọn họ bị Trần Lạc liên lụy, hắn rất là áy náy.
Trần Lạc iđnh đưa tặng mấy khối tinh hoa sinh mệnh nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, nó quá tinh khiết, căn nguyên của Lý Trường Phong không chịu nổi. Hơ nữa tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết rất quý giá, nằm trong tay Lý Trường Phong chẳng những không giúp gì còn hại gã.
Trần Lạc nghĩ thật lâu, hắn lấy từ Thiên Khải thương các một số sinh mệnh chi thạch không nhiều cũng không ít tặng cho Lý Trường Phong. Tặng tiền hơn tục nhưng hiện thực nhất, đặc biệt người ngheò như Lý Trường Phong, bọn họ muốn tu luyện thì không thể rời xa sinh mệnh chi thạch được.Lý Trường Phong từ chối, gã không chịu nhận. Tính cách như Lý Trường Phong đừng nói biết thân phận của Trần Lạc không tầm thường, dù không biết thì gã cũng không chịu nhận số tiền lớn như vậy. Nhưng Trần Lạc nhất quyết muốn tặng, nào là dụ nào là lừa nào là uy hiếp. Cuối cùng Lý Trường Phong bất đắc dĩ nhận lấy.Phòng ngừa Phong gia kiếm chuyện với nhóm Lý Trường Phong, Trần Lạc nhanh chóng đưa bọn họ đi, còn cố ý cô đọng một tia ý thức và máu thành chiếc nhẫn, nói cho Lý Trường Phong nếu người Phong gia dám gây sự thì gã bóp nát chiếc nhẫn là hắn biết ngay.
Hôm nay Quảng Lăng thành đặc biệt yên lặng, trên đường không có bao nhiêu Hành Giả qua lại. Tửu quan bình thường rất náo nhiệt giờ đây lạnh tanh. Vì Như Ý tiểu vương gia nổi tiếng lừng lẫy bị người đánh hấp hối trong Quảng Lăng thành, đây là chuyện lớn ghê gớm. Phong Hiên Vũ dù gì là tử tự dòng chính của Như Ý Phong gia. Mọi người đều biết Như Ý Phong gia là gia tộc vương tọa trong vô tận hải, hiện tại tử tự dòng chính bị người đánh, không thể tưởng tượng khi Như Ý Phong gia biết chuyện sẽ nổi giận như thế nào.
Huống chi Phong Hiên Vũ không chỉ là tử tự dòng chính của Như Ý Phong gia,gã còn là quý tộc Vĩnh Hằng Quốc Độ. Nhắc đến Vĩnh Hằng Quốc Độ là tồn tại toàn bộ Hành Giả vô tận hải nghe tiếng sợ vỡ mật. Đám quý công tử tự gọi là chủ nhân vô tận hải, chúa tể một phần ba thế lực trong vô tận hải. Mỗi thành viên Vĩnh Hằng Quốc Độ toàn là thân phận cỡ Phong Hiên Vũ, hoành hành ngang ngược, không sợ trời không sợ đất. Trước nay chỉ có bọn họ ăn hiếp người, chưa từng có ai dám đụng vào Vĩnh Hằng Quốc Độ. Không thể tưởng tượng khi bọn họ biết Phong Hiên Vũ bị đánh sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
Người trong Quảng Lăng thành lo âu hoảng hốt, bọn họ không trêu vào Như Ý Phong gia được, càng không chọc vào Vĩnh Hằng Quốc Độ nổi. Các Hành Giả sợ bị liên lụy đều rút đi. Trần Lạc vốn định rời khỏi Quảng Lăng thành, nhưng thấy tình huống này, ngẫm nghĩ hắn không thể đi như vậy, nếu liên lụy người khác sẽ làm hắn rất áy náy. Trần Lạc dự định ở lại hai ngày chờ xem sao.Hôm nay, trong Thiên Khải thương các.Đại chưởng quầy đang lo âu hoảng hốt, nhưng nàng không sợ bị liên lụy mà lo Úy Y Nhi đi tìm tiểu tử mặt trắng kia. Hôm nay lúc tiểu tử mặt trắng lấy số sinh mệnh chi thạch từ Thiên Khải thương các tặng cho Lý Trường Phong thì Úy Y Nhi luôn quấn quýt lấy hắn. Tiểu tử mặt trắng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng may mắn là hắn không nổi giận. Tiểu tử mặt trắng tiễn Lý Trường Phong đi xong biến mất.Chuyện này nên kết thúc ở đây, đại chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ cô nãi nãi này la hét muốn đi tìm tiểu tử mặt trắng, kiên quyết tìm hiểu thân phận của hắn mới chịu bỏ qua.Đại chưởng quầy sốt ruột khuyên nhủ:
- Cô nãi nãi của ta, van cầu ngươi đừngp há nữa được không? Hắn đi cứ để hắn đi, ngươi cần gì đuổi theo hắn? Người kia thân phận không rõ ràng, lực lượng kỳ lạ, chúng ta đừng trêu vào hắn được không?
- Bởi vì thân phận tiểu tử mặt trắng đáng ngờ nên người ta mới tò mò. Ta rất muốn biết tiểu tử mặt trắng có lai lịch gì mà kỳ lạ đến vậy, tại sao ta chưa từng nghe trong vô tận hải có nhân vật như vậy.
Úy Y Nhi ngửa đầu, đôi mắt to chớp chớp nhớ lại chuyện hôm qua, biểu tình hưng phấn.
Úy Y Nhi vui vẻ nói:
- Phải nói tiểu tử mặt trắng oai thật, hắn đứng yên nơi tại chỗ thì không ai nhìn ra được gì, nhưng khi hắn ra tay thật là... Mê chết người. Thái độ ngông cuồng, ngôn ngữ bá đạo, chết mất, hình như ta sắp bị tiểu tử mặt trắng mê hoặc...
Đại chưởng quầy không muốn thừa nhận nhưng Úy Y Nhi nói đúng. Ngẫm lại mới đầu nếu không vì một khối tinh hoa sinh mệnh hỗn tạp thì đại chưởng quầy không chú ý đến tiểu tử mặt trắng, hắn quá bình thường. Giờ nhớ lại lúc tiểu tử mặt trắng đánh Như Ý tiểu vương gia, không kiêng nể gì, bá đạo tuyệt luân, bễ nghễ hết thảy, rất hấp dẫn.- Không được, ta muốn đi tìm tiểu tử mặt trắng, phải tìm được hắn!
Đại chưởng quầy đang chìm đắm trong ký ức chợt nghe Úy Y Nhi nói câu đó thì dở khóc nhỏ cười:
- Cô nãi nãi, làm ơn đừng như vậy. Ta đã đưa tin về đảo Thiên Khải, ngươi chờ thêm hai ngày an toàn rồi trở về được không?
- A? Thanh tỷ... Tỷ truyền tin về đảo Thiên Khải làm chi?