Thiên Vu

Chương 1246: Đảo Vận Mệnh



- Đây chỉ là ý thức của Nữ Vu thức tỉnh, cách chân thân thức tỉnh còn sớm. Huống chi dù là chân thân thức tỉnh vẫn còn linh hồn.

- Nói vậy Nữ Vu chỉ thức tỉnh ý thức không làm gì ta được?

- Đừng nói kỹ nữ Nữ Vu chỉ thức tỉnh ý thức, dù chân thân, linh hồn đều thức tỉnh... Muốn thì cũng làm gì ngươi được, nhưng nàng sẽ không làm như vậy.

- Tại sao? Trong tay ta có Nhân Quả chi tâm mà nàng khao khát.

Hư Vọng chi linh giải thích rằng:

- Bởi vì trong tay ngươi cầm Nhân Quả chi tâm nên Nữ Vu càng không dám đụng vào ngươi. Nhân Quả chi tâm là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, đừng nói Nữ Vu, khắp đại vũ trụ vô tận hải ai muốn đụng vào ngươi sẽ phải đắn đo thật kỹ.

- Yên tâm đi thiếu niên, ngươi dù gì là chân chủ trong Dự Ngôn chi thư, lại cầm Nhân Quả chi tâm, Nhân Thư chi tâm, thân phận vô cùng đặc biệt. Rất nhiều người muốn tiêu diệt ngươi, nhưng càng nhiều người muốn lợi dụng ngươi hơn. Người muốn nhờ tay ngươi thay đổi thế cục vô tận hải càng nhiều vô số kể.

- Nếu không như vậy ngươi nghĩ có thể sống đến bây giờ? Nói câu khó nghe, ngươi vừa bước chân vào vô tận hải đã bị đám Nữ Oa, ông trời xóa sổ.

Trần Lạc câm nín.

- Thiếu niên, quan trọng nhất là có cô nãi nãi chống lưng cho ngươi, còn sợ gì nữa?

- Ý của ngươi là kêu ta đi gặp Nữ Vu?

- Nếu đã thấy thì cứ đến gặp một lần.

- Ta gặp Nữ Vu làm gì? Chẳng lẽ hỏi nàng cách cướp Thiên Thư chi tâm từ tay ông trời sao?

- Đúng vậy!

- Chết tiệt, Nữ Vu ngốc lắm sao mà trả lời mấy vấn đề này?

- Thiếu niên, bây giờ ngươi còn chưa hiểu biết về pháp tắc, nếu ngươi hiểu pháp tắc sẽ không hỏi câu đó. Nữ Vu dù sao chúa tể vận mệnh pháp tắc, có một số việc dù nàng không muốn cũng không thể làm trái. Pháp tắc chính là pháp tắc, không tha sửa đổi, dù là chúa tể cũng không ngoại lệ. Nếu ngươi hỏi chắc chắn Nữ Vu sẽ trả lời, hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa so với Nữ Oa, Nữ Đế, Bà Sa thì Nữ Vu còn có chút lương tâm, chú trọng công bằng nhất trong đám tộc nhân Bàn Cổ, bởi vì quy định hàng đầu của pháp tắc vận mệnh là công bằng.

Nữ Vu còn có cái gọi là lương tâm sao?

Ha ha ha.

Trần Lạc nghĩ rằng đám thần ma cổ xưa tộc nhân Bàn Cổ vốn không có lương tâm gì, nào là luân hồi chuyển thế, kéo nhân quả, kết duyên lung tung. Vì đạt được mục đích có thể nói bọn họ vứt bỏ lương tâm.

Nhưng nghe Hư Vọng chi linh nói làm Trần Lạc động lòng, thầm nghĩ nên đi gặp Nữ Vu không? Dù sao nữ nhân này mới chỉ thức tỉnh ý thức, không làm gì được hắn, gặp mặt nàng cũng không thiếu miệng thịt, có thể thừa dịp này hỏi vài câu.

Trần Lạc suy nghĩ một lúc, hắn uống rượu lái Lam Uẩn Tật Phong Chu quay đầu hướng tới đảo Vận Mệnh.

Vô tận hải.

Kim lão mang theo Úy Y Nhi đi trong không trung, bước chân huyền diệu một bước dài ngàn vạn dặm, cái gì mau hơn thuyền bay nhiều.

Ít có Hành Giả nào dám không e ngại bay trong vô tận hải, lý do rất đơn giản, bay hế này là tiêu hao bản nguyên, căn nguyên dồi dào cách mấy cũng có ngày tiêu hết. Trong vô tận hải tùy thời gặp nguy hiểm, từng giây từng pthú không thể thả lỏng cảnh giác nếu không tai họa vô cùng.

Kim lão không định dùng cách này, nhưng không chịu nổi Úy Y Nhi nài nỉ. Càng rời xa tuyến hàng hải đệ nhất trong lòng Kim lão càng lo âu. Nếu chỉ có một mình thì Kim lão không sợ, nhưng dẫn theo thiên kim đại tiểu thư chủ Thiên Khải, nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì...

Kim lão nói:

- Tiểu thư, bay trong vô tận hải quá nguy hiểm, lão hủ cảm thấy chúng ta đừng rời xa tuyến hàng hải đệ nhất.

- Sợ gì? Mọi người đều rời khỏi tuyến hàng hải đệ nhất đi đường tắt.

Đúng vậy, quanh Kim lão và Úy Y Nhi toàn là thuyền bay, trong đó có niều Hành Giả không tiếc hao căn nguyên sốt ruột hướng tới đảo Vận Mệnh.

- Tiểu thư có điều không biết, càng nhiều người thì nguy hiểm càng lớn. Pháp tắc không gian trong vô tận hải cực kỳ hỗn loạn, nếu có người sơ sẩy sử dụng không gian thuấn di rất có thể gây ra không gian pháp tắc hỗn loạn, do đó dẫn đến loạn lưu.

- A? Nhưng nếu đi theo tuyến hàng hải đệ nhất thì biết bao giờ mới đến đảo Vận Mệnh?

- Chậm một chút tốt hơn nguy hiểm. Tiểu thư cũng thấy Nữ Vu nương nương chưa thức tỉnh, chúng ta còn kịp.

Úy Y Nhi nhìn Nữ Vu nương nương được ánh sáng thần thánh quang minh bao phủ trong không trung, bất đắc dĩ đồng ý Kim lão.

Kim lão mang Úy Y Nhi áp sát tuyến hàng hải đệ nhất.

Kim lão khẽ kêu:

- A?

Úy Y Nhi khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì?

- Đó chẳng phải là Trần công tử sao?

Úy Y Nhi nhìn quanh:

- Đâu?

Quả nhiên Úy Y Nhi thấy một chiếc Lam Uẩn Tật Phong Chu trong tuyến hàng hải đệ nhất, người ngồi trên ghế uống rượu chính là tiểu tử mặt trắng.

- Trần công tử nói sẽ không đi đảo Vận Mệnh mà sao...

- Hừ hừ, tiểu tử mặt trắng dám lừa bản tiểu thư!

Trên Lam Uẩn Tật Phong Chu, từ xa Trần Lạc đã thấy Kim lão, Úy Y Nhi bay tới gần, hắn cười vẫy tay chào.

Trần Lạc nói:

- Ô, nhanh vậy đã gặp lại.

Úy Y Nhi vừa lên thuyền đã chất vấn:

- Hừ! Tiểu tử mặt trắng, ngươi đã nói sẽ không đi đảo Vận Mệnh mà làm vậy là sao? Chờ chúng ta đi xa tự ngươi điều khiển thuyền đi. Sao? Muốn bỏ rơi bản tiểu thư? Hay sợ bản tiểu thư không trả phí đi thuyền?

Trần Lạc xin lỗi nói:

- Các người hiểu lầm, ta vốn không định đi nhưng nghĩ lại khó khăn lắm mới gặp Nữ Vu nương nương, nếu bỏ qua thì đáng tiếc nên đến. Nào, đừng giận, uống rượu đi.

- Hừ! Coi như ngươi biết điều.

Tiểu cô nương rốt cuộc là tiểu cô nương, Úy Y Nhi chỉ giận dỗi một lát rồi lại cười toe toét.

Úy Y Nhi ngồi trên ghế, hai tay chống cằm hỏi:

- Này tiểu tử mặt trắng, nếu ngươi may mắn trở thành người hữu duyên sẽ hỏi Nữ Vu nương nương vấn đề gì?

- Vấn đề gì? Rất nhiều.

- Người ta chỉ cho ba câu hỏi!

- Ba câu sao?

Trần Lạc gãi đầu nghĩ kỹ, trả lời:

- Ta có hai huynh đệ vào vô tận hải sớm hơn ta, nhưng bây giờ không liên lạc với bọn họ được. Nếu có duyên gặp Nữ Vu nương nương, ta muốn biết ti ntức của bọn họ.

Đời Trần Lạc không có nhiều bằng hữu, Lãnh Cốc sống bình an trong thế giới Vân Đoan nên không cần lo. Lãnh Cốc nói Ngạo Phong, Tần Phấn sớm vào vô tận hải, nhưng ở chốn bao la mênh mông này muốn tìm hai người khó khăn hơn biển rộng tìm kim.

- Còn gì nữa?

- Còn... Ta muốn hỏi cách kéo ông trời xuống ngựa, muốn hỏi đại vũ trụ này có phải là giả không.

- A?

Úy Y Nhi, Kim lão sửng sốt.

Úy Y Nhi liếc xéo Trần Lạc, khinh thường nói:

- Trò đùa này không buồn cười chút nào, kéo ông trời xuống ngựa? Ngươi muốn tự sát cũng đừng dùng cách này hành hạ mình.

Kim lão nghiêm túc khuyên nhủ:

- Trần công tử, ông trời là chí tôn trên trời, tu hành giả như chúng ta nên có lòng kính sợ lão nhân gia, sao Trần công tử...