Một người tùy tay ném ra khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết đã đủ làm người ta tò mò, cộng thêm duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư, thân phận tiểu tử mặt trắng trở nên bí ẩn mơ hồ. Nghe nói một năm qua Phong gia, Vĩnh Hằng Quốc Độ tìm kiếm tiểu tử mặt trắng mãi. Có lẽ vì tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, hoặc vì duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư, không ai biết lý do thật sự. Không ngờ gặp hắn ở đây.
Nhưng bề ngoài tiểu tử mặt trắng này thật bình thường.
Một bộ áo lam mộc lạc không có hoa văn điểm xuyết, không nói đến bảo y gì, không có trang sức quý báu. Muốn khí chất không khí chất, muốn khí thế không khí thế. Trừ khuôn mặt trắng nõn ra tiểu tử này nhìn sao cũng không giống người ném ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư. Trời ạ, Bà Sa tiểu thư mắt bị mù sao?
- Nguy rồi, tiểu tử mặt trắng, ngươi bị nhận ra!
Trần Lạc bực bội liếc xéo Úy Y Nhi:
- Cũng tại nàng.
- Ta...
Úy Y Nhi nhận ra vì nàng qua kích động hại Trần Lạc bị lộ, nàng xin lỗi:
- Tại người ta tức quá không nhịn được, giờ nên làm sao?
- Còn sao gì? Hóng mát.
Thái độ Trần Lạc hờ hững, bên kia Vĩnh Hằng Quốc Độ thì không bình tĩnh được. Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ định dẫn người lao lên nhưng e ngại tu vi của tiểu tử mặt trắng kỳ dị không dám xúc động. Phong Hiên Vũ nhìn hướng Phong Từ thủ lĩnh Như Ý Phong gia.
Có lẽ bị Mạc Vấn Thiên đánh ôm cục tức cần tìm chỗ trút nên Phong Từ không thèm nhìn vung tay quát:
- Bắt lại!
Nhận được lên, Phong Hiên Vũ dẫn theo đám người Phong Ngọc La, Phong Ngọc Thiềm lao lên. Hai, ba trăm Vĩnh Hằng Quốc Độ hăng tiết gà, như con cọp đói thấy mồi săn. Đám tiểu vương gia này bình thường quen thói vô pháp vô thiên uy phong, nay bị Mạc Vấn Thiên cho ăn trái đắng, định thừa dịp này lấy lại mặt mũi.
Nhưng đám người định vọt qua thì bị Diệp Vô Trần ngăn cản.
Diệp Vô Trần có uy vọng rất cao trong Vĩnh Hằng Quốc Độ, gã không cho đánh thì đám người nào dám cãi? Tuy bọn họ rất khó hiểu nhưng Diệp Vô Trần không chịu giải thích, chỉ nhìn Trần Lạc đăm đăm. Diệp Vô Trần có nghe sự kiện một năm trước trong Quảng Lăng thành, gã cũng như nhiều người, khi thấy tiểu tử mặt trắng thì không tin nổi. Nhưng Diệp Vô Trần càng biết câu không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Diệp Vô Trần không nhìn thấu được tiểu tử mặt trắng nhưng trong lòng biết rõ một người sở hữu tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết khỏi nghĩ cũng biết không tầm thường, huống chi người tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết với Bà Sa tiểu thư làm sao bình thường? Khiến Diệp Vô Trần khó hiểu nhất là gã phát hiện ánh mắt Mạc Vấn Thiên nhìn tiểu tử mặt trắng có gì đó là lạ, một loại sợ hãi. Mới rồi đánh nhau với Mạc Vấn Thiên khiến Diệp Vô Trần nhiều ít hiểu biết thực lực của gã, chỉ bốn chữ, sâu không lường được.
Người làm Mạc Vấn Thiên sợ, Diệp Vô Trần không tưởng tượng nổi đó là loại tồn tại gì. Cho nên Diệp Vô Trần ngăn mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Đáng tiếc đám người Vĩnh Hằng Quốc Độ không phải ai cũng có ánh mắt như Diệp Vô Trần, không phải ai cũng có sức phán đoán như gã. Huống chi bọn họ ăn trái đắng từ chỗ Mạc Vấn Thiên, sốt ruột muốn tìm người trút giận, bây giờ là cơ hội tốt nhất lại bị Diệp Vô Trần ngăn cản.
Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ một năm trước bị sự kiện Quảng Lăng thành làm mất hết mặt mũi, giờ bị Mạc Vấn Thiên dánh suýt chết, nhục nhã quá lớn.
Phong Hiên Vũ chưa hiểu ra sao chợt thấy chóng mặt, khi phản ứng lại đã thấy khuôn mặt tiểu tử mặt trắng làm gã vừa ttức giận vừa kinh khủng. Không ai ngờ tiểu tử mặt trắng nhìn như bình thường nói hành động liền nhúc nhích, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Vô Trần không kịp ngăn cản.
Mấy trăm người Vĩnh Hằng Quốc Độ phản ứng lại, định công kích thì Diệp Vô Trần quát to:
- Ranh con, lần trước ở Quảng Lăng thành tha mạng cho ngươi nhưng không biết khôn đúng không? Vậy ngươi không cần ghi nhớ nữa.
Răng rắc!
Trần Lạc bóp bể đầu Như Ý tiểu vương gia.
Vĩnh Hằng Quốc Độ sôi trào, rục rịch. Nhưng khiến mọi người kinh dị là không thấy tiểu tử mặt trắng có hành động gì, hai, ba trăm người xông lên chợt khựng giữa không trung như bị đóng băng.
Chuyện gì đây?
Mọi người khó tin nhìn tiểu tử mặt trắng.
Tiểu tử mặt trắng sắc mặt âm trầm, không nói tiếng nào, phất tay một cái. Vang một chuỗi tiếng nổ, hơn hai trăm tiểu vương gia Vĩnh Hằng Quốc Độ lao lên chợt run như cầy sấy, lông tóc dựng đứng như bị sét đánh, quần áo rách toạc, da nứt nẻ, miệng mũi trào máu. Bọn họ quỳ dưới đất máu me be bét không thành hình.
- Buồn cười, thật sự cho rằng Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta dễ ăn hiếp sao?
Ba Địa Vu chi tử, mười tiểu vương tọa tức giận không nhịn được nữa, vốn hôm nay mất hết mặt mũi trước Mạc Vấn Thiên, giờ tiểu tử từ đâu chui ra cuồng không biên giới, hỏi sao ba Địa Vu chi tử, mười tiểu vương tọa nhịn được? Như bọn họ nói, cho rằng Vĩnh Hằng Quốc Độ dễ ăn hiếp sao? Ngụ ý là chúng ta không đánh lại Mạc Vấn Thiên chẳng lẽ không đánh lại ngươi?
Nếu bọn họ biết tại sao Mạc Vấn Thiên gặp Trần Lạc sẽ sợ hãi thì tuyệt đối không nảy ra ý tưởng này.
Đáng tiếc bọn họ không biết.
Người thứ nhất lao lên là Lý Thừa Thiên xếp hạng nhất trong Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa:
- Chó mèo nhà ngươi cũng mơ tưởng đạp lên Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta?
Trần Lạc nhếch môi cười nhạt, giơ chân đạp.
Rầm!
Cơ thể Lý Thừa Thiên nổ tung thành nhiều mảnh, đầu mình tứ chi bay tứ tán.
Đã chết?
Đầu tiên là đầu Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ bị tiểu tử mặt trắng một bàn tay đập nát, sau đó hơn hai trăm vị tiểu vương gia không đến gần được đã bầm dập máu me be bét. Giờ Lý Thừa Thiên đứng đầu Phong gia cũng bị Trần Lạc một chân đá nát.
Thật sự là...
Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin đây là sự thật, bởi vì bề ngoài tiểu tử mặt trắng trông rất bình thường. Quan trọng nhất là khi tiểu tử mặt trắng ra tay thì không ai hắn có lực lượng nào khuéch tán, chẳng lẽ hắn chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể đã khủng bố vậy sao? Không ai biết, tiểu tử mặt trắng này rất kỳ dị.
Nói người giật mình nhất là Úy Y Nhi, Kim lão. Lúc ở Quảng Lăng thành hai người chính mắt thấy Trần Lạc kỳ dị nhưng chỉ có thế. Kim lão không biết Trần Lạc mạnh đến mức nào, Úy Y Nhi cũng vậy. Tận mắt thấy Trần Lạc trong một giây đá Lý Thừa Thiên tan nát, Kim lão mới nhận ra một sự thật đáng sợ, lão đánh giá thấp tiểu tử mặt trắng, sự tồn tại của người này vượt qua khả năng hiểu biết của lão.