Trần Lạc liếc Từ Đức Tài, lắc đầu truyền âm nhắc nhở:
- Ngươi cứng rắn lên được không? Sắp chảy nước miếng.
Từ Đức Tài cúi đầu ho khan che giấu lúng túng, thuận tiện dùng tay áo lau khóe môi.
Từ Đức Tài truyền âm lại:
- Người này là ai? Yêu diễm thật, tiểu đệ không khống chế được. Ánh mắt quyến rũ đó, khuôn mặt kiều diễm đó, thân hình quyến rũ đó, ngực to, mông vêu... Chậc chậc.
Trần Lạc cáu kỉnh cười mắng:
- Ngươi không nhận ra Ngự Nương còn không biết ngượng giả mạo lão tử?
- Trần huynh, chúng ta không phải người ngoài, lừa tiểu đệ hoài làm gì? Nói tiểu đệ giả mạo Trần huynh? Thật tình... Khoan, Trần huynh nói nàng là Ngự Nương? Lão bản Nhất Phẩm trang? Ngự Nương được gọi là đệ nhất vưu vật vô tận hải? Chậc, hèn gì ta thấy người gì mà quyến rũ, hóa ra nàng là Ngự Nương giỏi âm dương hợp hoan, chậc chậc.
Đột nhiên lại có một Trần Lạc đi vào tửu lâu. Trần Lạc này mặc áo đỏ, cũng là tiểu tử mặt trắng đẹp trai nhất trong mấy Trần Lạc. Áo đỏ rực, sặc sỡ đáng chú ý. Trần Lạc áo đỏ tay cầm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vì vào tửu lâu. Khi thấy mấy Trần Lạc trên tầng hai thì Trần Lạc áo đ sửng sốt, thấy Ngự Nương thì nhếch môi cười tà.
Trần Lạc áo đỏ nói:
- Thân mến có nhớ ta không?
Không thấy Trần Lạc áo đỏ làm gì chợt biến mất, sau đó xuất hiện trên tầng hai. Mọi người không tin nổi là Trần Lạc áo đỏ đứng ngay bên cạnh Ngự Nương, một tay ôm eo nhỏ, một tay nâng cằm nàng lên.
Trần Lạc áo đỏ cười nói:
- Nào, để đại gia hôn một cái.
Trước bao cặp mắt nhìn Trần Lạc áo đỏ hôn Ngự Nương.
Hành động đó làm mọi người trong tửu lâu trợn mắt há hốc mồm. Ngự Nương quyến rũ yêu kiều làm nhiều người thèm nhỏ dãi, bao nhiêu người suy nghĩ mộng mơ. Bây giờ đột nhiên có Trần Lạc áo đỏ từ đâu chui ra ăn bớt, hỏi sao người ta không tức giận? Nhưng giận thì giận, không ai dám nói gì. Mấy Trần Lạc này mỗi người bản lĩnh cao siêu, thần thông quảng đại. Vừa rồi Trần Lạc áo đỏ đột nhiên biến mất giây lát xuất hiện, không ai phát hiện, chỉ chiêu này đủ làm người có chút kinh nghiệm biết Trần Lạc áo đỏ không dễ chọc.
Từ Đức Tài không ngồi yến, tiến lên định tách hai người ra:
- Này tiểu tử, làm gì vậy? Trước mặt bà con mà giở trò lưu manh phải không?
- Giở trò lưu manh?
Trần Lạc áo đỏ ôm eo Ngự Nương, đầy hứng thú nhìn Từ Đức Tài.
Trần Lạc áo đỏ cười khẩy nói:
- Ngươi là thứ gì? To gan la lối với lão tử?
Từ Đức Tài nhìn tiểu tử mặt trắng áo đỏ kiêu ngạo thì rất tức giận:
- Tiểu tử, ngươi cuồng dữ, không biết tại hạ là Lạc gia tiếng tăm lừng lẫy sao?
Trần Lạc áo đỏ trào phúng liếc Từ Đức Tài:
- Thứ như ngươi cũng dám giả mạo lão tử?
Ánh mắt kia cực kỳ khinh thường.
Trần Lạc áo đỏ xì cười:
- Ngươi không rõ ràng lão tử và Ngự Nương có quan hệ gì còn không biết ngượng giả mạo lão tử?
- Như thế nào? Ngươi và Ngự Nương có quan hệ gì?
- Đã sờ, đã ôm, đã hôn, đã làm, ngươi nói xem lão tử và Ngự Nương có quan hệ gì? Đương nhiên là tình nhân.
- Thân mến nói xem chúng ta là quan hệ tình nhân đúng không?
Từ Đức Tài hoang mang, gã bí mật truyền âm cho Trần Lạc:
- Chết tiệt, Trần Lạc và Ngự Nương gian díu với nhau sao?
Trần Lạc không tâm tình trả lời, hắn nhìn chằm chằm Trần Lạc áo đỏ đột nhiên xuất hiện. Khiến Trần Lạc khó tin là giống như mấy Trần Lạc khác, hắn không thể dùng hư vọng cầu chân tra xét Trần Lạc áo đỏ tồn tại. Vì sao Trần Lạc cảm thấy Trần Lạc áo đỏ rất quen thuộc, cực kỳ quen.
Mọi người nghe Ngự Nương, Trần Lạc áo đỏ nói chuyện đều không tin nổi, nhưng khi bọn họ thấy Trần Lạc áo đỏ hôn Ngự Nương mà nàng không từ chối thì tập thể ghen tỵ, hâm mộ.
- Như thế nào? Thân mến có nhớ ta không?
Trần Lạc áo đỏ ôm eo Ngự Nương, khóe môi cong lên đặc biệt tà mị. Ngự Nương chẳng những không đẩy Trần Lạc áo đỏ ra còn giơ hai tay ôm cổ đối phương.
Ngự Nương mập mờ nói:
- Ngươi nói xem?
- Chắc là nhớ?
- Vậy thì nhớ.
Ngự Nương cười nói:
- Nhưng ta cảm giác ngươi rất quen thuộc, loại cảm giác đó làm ta nhớ đến một người.
- A? Thân mến nhớ tới ai?
- Ngươi đoán.
- Nàng đoán, ta đoán, không đoán.
Nhìn Trần Lạc áo đỏ, Ngự Nương cười vớid nhau, mập mờ tán tính trước mắt bao người khiến đám người ban đầu còn hơi nghi ngờ thì thì không nghi gì nữa. Bọn họ biết Ngự Nương và Trần Lạc rất có thể gian díu với nhau. Trừ khó tin ra càng làm người ta khó chấp nhận, Ngự Nương được gọi là vưu vật số một vô tận hải, có nam nhân nào không mơ mộng? Bây giờ nhìn Ngự Nương và Trần Lạc áo đỏ tình chàng ý thiếp khiến người ta hâm mộ, ghen tỵ chết.
Từ Đức Tài đứng ngây tại chỗ, ngó Ngự Nương và Trần Lạc áo đỏ trân trân.
Từ Đức Tài thầm rít gào:
- Tổ cha nó, Trần Lạc này diễm phúc sâu thật, vưu vật như Ngự Nương cũng rơi vào tay hắn! Chẳng lẽ những tin đồn liên quan tên này là thật sao?
Không chỉ Từ Đức Tài thắc mắc, nhiều người đều vắt óc nghĩ nếu Ngự Nương và Trần Lạc gian díu với nhau, vậy tin đồn cvác người thống trị thần ma, Bàn Cổ Nữ Đế. Nữ Oa, Nữ Vu...
Trời!
Không thể nào!
Đúng rồi, chắc chắn không thể được!
Trần Lạc áo tím đứng dậy kéo Ngự Nương ra khỏi tay Trần Lạc áo đỏ:
- Này cái tên áo đỏ kia, làm sơ được rồi, nghiện sao? Hàng thật ta đây còn chưa làm gì hàng giả nhà ngươi đã ấp ôm?
- Tiểu Mạn Đà La, uổng công ta còn có chút tơ tưởng nàng, vậy mà nàng không phân biệt được thật giả sao?
Khiến người nhíu mày là Ngự Nương không từ chối Trần Lạc áo đỏ thì thôi, bây giờ bị Trần Lạc áo tím ôm mà nàng vẫn không từ chối, hai tay ôm cổ, giọng điệu mập mờ nói:
- Thật thì không giả được, giả thì không thật được, thân mến thấy có đúng không?
Ngự Nương chưa nói gì Trần Lạc áo lam đã cướp nàng từ tay Trần Lạc áo trắng, ôm vào ngực.
Trần Lạc áo lam thản nhiên nói:
- Vậy thì chưa chắc, mấy người gải mạo ta làm giống y như thật, chính ta cũng suýt không nhận ra bản thân.
Cuối cùng ai là Trần Lạc thật?
Nghe nói Ngự Nương và Trần Lạc có mối quan hệ, chính nàng cũng không nhận ra sao? Càng khiến người thác loạn là dù không thể phân biệt thật giả cũng đừng xem toàn bộ Trần Lạc là thật đi? Nhìn bộ dạng của Ngự Nương thì cho rằng Trần Lạc áo đỏ, Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo lam là người thật, chuyện gì đây?
Không biết, mọi người hỗn loan. Từ Đức Tài cũng không rõ ràng tình huống, nhưng gã không quan tâm. Nhìn mấy Trần Lạc tranh giành Ngự Nương, Từ Đức Tài mừng rơn, thầm nghĩ thừa dịp này sàm sỡ kiếm chút cháo.
- Ô, mấy đại ca giả bộ giống thật quá. Thân mến, đến đây.