Thiên Vu

Chương 1295: Đầy đủ gia hỏa sự



Úy Y Nhi la lên:

- Lâm gia gia, Tiểu Ly cô cô, hãy mau đến xem mấy tên giả này ai là người thật?

Lâm lão gia tử, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly đứng bên dưới nhìn chằm chằm sáu Trần Lạc. Hai người đều là cao thủ, từng gặp Trần Lạc, mặc dù Từ Đức Tài giỏi che giấu hơi thở nhưng không lừa được đôi mắt của bọn họ, nên gã bị bài trừ hiềm nghi ngay. Còn lại năm Trần Lạc nhìn sao cũng không phân biệt được, ít ra Lâm lão gia tử bó tay. Lâm lão gia tử nhìn Ân Tiểu Ly, nàng mắt đăm đăm nhìn, im lặng.

Úy Y Nhi thấy Ân Tiểu Ly nhíu mày đăm chiêu, trực giác sự việc không thích hợpA:

- Tiểu Ly cô cô, chẳng lẽ cô cô đã...

Hồi lâu sau Ân Tiểu Ly lắc đầu tỏ vẻ nàng không phân biệt được. Nhìn thoáng qua năm Trần Lạc giống thật, nhìn kỹ thì như bốn Trần Lạc là giả.

Trên tầng hai, Trần Lạc nhìn Lâm lão gia tử và Ân Tiểu Ly. Ban đầu Trần Lạc chỉ cảm thấy hai cái tên quen thuộc, ngẫm kỹ chợt nhớ ra Lâm lão gia tử là Lâm lão đi theo bên cạnh Úy Thiên Long. Ân Tiểu Ly dường như là thị nữ theo bên cạnh Úy Thiên Long, sau này được gã khai quật tiềm lực, chẳng những được Úy Thiên Long nhận làm nghĩa muội còn thi đậu Trung Ương học phủ.

Hưm, chắc đúng là hai người đó, nhưng thay đổi quá lớn. Mới qua bao lâu mà một người tuy vẫn là đại tổng quản Thiên Khải thương các nhưng trong vô tận hải khác xa với trong thế giới Vân Đoan. Đại tổng quản không còn là đại tổng quản ngày xưa, có thể nói một trời và một đất. Người khác càng ghê gớm, vấn đỉnh nữ vương tọa duy nhất.

Úy Y Nhi đề nghị:

- Tiểu Ly cô cô lúc ở quê hương chắc có nhiều điều chỉ cô cô và Lạc gia biết? Tiểu Ly cô cô thăm dò xíu là ra ngay.

Ân Tiểu Ly có nghĩ tới điều này, nhưng nàng sao có thể không biết ngượng nói ra cho mọi người nghe? Đang lúc Ân Tiểu Ly do dự thì Trần Lạc áo đỏ trên lầu hai gác chéo chân, cắn hạt dưa cười nói:

- Tiểu Ly, không đơn giản, ngày xưa lúc ta quen nàng thì nàng còn là tiểu cô nương rụt rè trong Thiên Khải trang viên.

- Ha.

Trần Lạc áo tím bưng ly rượu lên nhấp môi, cười nói:

- Còn nhớ lần đầu tiên ta bị thương tĩnh dưỡng trong Thiên Khải trang viên chính là nàng chăm sóc ta.

Trần Lạc áo trắng lạnh nhạt nói:

- Nói đến thì lúc xưa ta và lão Úy cùng vực chủ Kim Thủy vực uống rượu, khi ta uống say cũng nhờ nàng chăm sóc.

Trần Lạc áo lam nói:

- A, nhớ có lần khi ta lại trở về Kim Thủy vực thì tiểu muội muội đã lớn, chẳng những thành đệ tử Trung Ương học phủ còn là bthiên chi kiều nữ một thế hệ. Bây giờ càng giỏi,vấn đỉnh một trong chín Nhân Vương nhân chi pháp tắc, thật đáng mừng, chúc mừng!

Bốn Trần Lạc thi nhau lên tiếng, đám người nghe xong la to chịu không nổi. Tình huống gì? Chẳng lẽ nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly thật sự có quan hệ thanh mai trúc mã với Trần Lạc? Còn chăm sóc Trần Lạc vài lần?

Đây là sự thật sao?

Là sự thật!

Ân Tiểu Ly nhớ rõ mỗi việc bốn Trần Lạc nói đều là thật, khiến nàng khó hiểu là những chuyện này chỉ có nàng và Trần Lạc biết, sao bây giờ mấy Trần Lạc đều biết?

Đừng nói Ân Tiểu Ly, bản thân Trần Lạc cũng cực kỳ khó tin. Trần Lạc tin những chuyện giữa hắn và Ân Tiểu Ly chỉ có bấy nhiêu, là chuyện lâu thật lâu về trước, ít ai biết, làm sao mấy Trần Lạc này biết?

Chết tiệt, thật là tà.

Úy Y Nhi hỏi:

- Tiểu Ly cô cô, bọn họ nói có thật không?

Ân Tiểu Ly không muốn nhưng phải công nhận đó là sự thật.

Thấy Ân Tiểu Ly gật đầu làm Úy Y Nhi rất khó hiểu, lẩm bẩm:

- Những chuyện này chỉ có cô cô và Lạc gia biết, làm sao bọn họ biết hết?

Không chỉ Úy Y Nhi muốn biết, Ân Tiểu Ly cũng vậy, Trần Lạc càngm uốn biết hơn.

Lâm lão gia tử đứng ra hỏi:

- Xin hỏi các vị có nhận ra lão phu không?

- Lâm lão, ta không biết người quên ta hay muốn thăm dò thật giả. Nếu là thăm dò thì ta cam đoan cho Lâm lão biết, ta biết lão.

Trần Lạc áo đỏ cười tà:

- Lúc ta quen Lâm lão thì lão còn là giám định sư Thiên Khải thương các.

Trần Lạc áo tím nói tiếp:

- Ha ha ha, Lâm lão còn nhớ không? Lúc đó trong tay ta có một viên hỏa vnâ tinh nhờ lão giám định thế là hai ta quen nhau.

Trần Lạc áo trắng lên tiếng:

- Sau này Vân Linh Ngọc Hồn Trụy của ta cũng do Lâm lão giám định.

- Cái này...

Lâm lão gia tử ngây như phỗng, những Trần Lạc này đều nói thật. Trần Lạc càng hoang mang, ánh mắt hắn là lạ nhìn mấy Trần Lạc giả mạo.

- Xin hỏi vị công tử mặc áo lam này lão gia nhà ta thích gọi ngươi là gì?

Trần Lạc áo lam mới rồi im lặng chợt cười nói:

- Lão đang nói đến lão Úy sao? Lão Úy thích gọi ta là gì? Để nghĩ xem, chắc là tiểu Tiêu Du?

Chết tiệt!

Trần Lạc ngạc nhiên nhìn Trần Lạc áo lam bên cạnh mình, hắn không nghĩ ra làm sao tiểu tử này biết điều đó.

- Xin hỏi vị công tử mặc áo đỏ đã cứu mạng lão gia nhà ta ở chỗ nào?

Đại La Vương Tọa phun vỏ hạt dưa, thản nhiên nói:

- Rừng rậm Bắc Mạc.

Cái này...

Lâm lão gia tử hít sâu, hỏi:

- Xin hỏi vị công tử áo trắng này, lão gia nhà ta từng tặng một khối lệnh bài Thiên Khải chất liệu đặc biệt, công tử có biết là lệnh bìa gì không?

Trần Lạc còn nhớ Úy Thiên Long từng tặng cho hắn một khối lệnh bài, đó là lệnh bài chí tôn của Thiên Khải thương các, rất ít người biết việc này. Trần Lạc nhìn hướng Trần Lạc áo trắng.

Trần Lạc áo trắng vẫn thản nhiên như không, làm Trần Lạc mở rộng tầm mắt là tên này vung tay ném ra một khói lệnh bài, nói:

- Ha ha ha, Lâm lão hãy nhìn xem có phải là khối lệnh bài chí tôn này không?

Lâm lão gia tử nhận lấy lệnh bài, nhìn kỹ, xoe tròn mắt.

Trần Lạc quan sát kỹ, cũng thấy chóng mặt. Trần Lạc chưa kịp hiểu chuyện gì thì Trần Lạc áo đỏ nói:

- Có lệnh bài không có gì to tát, ai không có?

Trần Lạc áo đỏ ném một khối lệnh bài.

Trần Lạc áo tím ném lệnh bài:

- Đơn giản là lệnh bài chí tôn lão Úy tặng.

Trần Lạc áo lam ném một khối:

- Trùng hợp là ta cũng có một khối.

Không chỉ Lâm lão gia tử xoe tròn mắt, Trần Lạc hóa đá. Trần Lạc quan sát khối lệnh bài chí tôn lúc trước Úy Thiên Long tặng cho hắn, lại so sánh với mấy cái khác. Giống y như đúc, không sai một li. Trần Lạc cố ý dùng hư vọng cầu chân điều tra căn nguyên, vẫn giống nhau.

Quá tà môn!

Tầng hai, sáu Trần Lạc, có bốn đã ném lệnh bài chí tôn cho Lâm lão gia tử. Có một người cũng cầm một khối lệnh bìa, chỉ mình Trần Lạc áo vàng là không có gì, rõ ràng là hàng giả.

Từ Đức Tài thật khó hiểu, gã truyền âm cho Trần Lạc:

- Trần huynh đạo hạnh sâu thật, chuẩn bị công cụ đầy đủ. Sao Trần huynh không thông báo trước cho tiểu đệ một tiếng? Lần này lộ đuôi rồi.