- Ngươi đang ám chỉ ta kêu ta tùy duyên, đừng quá câu chấp truy tìm nhân quả?
- Có lẽ.
Bà Sa nhắm mắt lại lẩm bẩm:
- Hoặc có lẽ là ta đang khuyên bảo mình.
- Nếu ngươi nói vậy thì ta hỏi ngươi nhân quả có thể nghịch chuyển không? Có thể thay đổi?
Nữ Vu luôn không hiểu rõ vấn đề này, dù nàng là người thống trị vận mệnh, dù vận mệnh dựa trên cơ sở nhân quả mà diễn biến nhưng nàng vẫn không hiểu. Mấy năm nay Nữ Vu từng thấy người thay đổi vận mệnh, thấy qua người nghịch chuyển nhân quả.
- Khiến ta khó hiểu nhất đó là nhân quả là vĩnh hằng sinh ra từ căn nguyên vũ trụ, không thể sửa đổi, không thể nghịch chuyển nhưng tại sao có một vài nhân quả có thể thay đổi?
- Nhân quả đúng là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, đúng là không thể sửa đổi, không thể nghịch chuyển, dù có thay đổi thì không phải thay đổi nhân quả. Ngươi nhìn thấy những thay đổi này không phải thay đổi thật sự mà là bọn họ rơi vào nhân quả càng phức tạp hơn, kết quả là chính bọn họ sẽ chịu tráchn hiệm nhân quả mình đã gieo, chỉ là vấn đề thời gian. Không ai ngoại lệ được, không ai... Không ai...
Nữ Vu đã hiểu:
- Ý của ngươi là...
Nữ Vu trầm ngâm hỏi:
- Ngươi nói xem chuyện ghi trong Dự Ngôn chi thư nếu bị người ngăn cản, dù không thể thực hiện nhưng sẽ có ngày Dự Ngôn chi thư lại xuất hiện như hạo kiếp hiện tại, đúng không? Nó sẽ càng lớn hơn lần trước. Nếu bị người ngăn cản, Dự Ngôn chi thư vẫn sẽ lại xuất hiện hạo kiếp, tựa như luân hồi mãi không ngừng nghỉ. Nhân quả là không thể thay đổi, dù cưỡng ép đổi nó sẽ rơi vào luân hồi nhân quả mãi không có cuối.
- Hiện tại chúng ta chẳng phải đúng như vậy sao?
Nữ Vu kinh hoàng:
- Chúng ta...?
- Nhưng chúng ta chọn quên đi, lạc lối.
Nữ Vu đứng trên hòn đảo nhìn vô tận hải bao la mênh mông, một lúc lâu sau lẩm bẩm:
- Nhưng chúng ta chọn quên đi, lạc lối...
Nữ Vu chợt bật cười nói:
- Quả nhiên là vậy, thì ra là vậy, thật sự là chúng ta tự quên đi. Ta luôn tưởng đây là...
- Tưởng cái gì?
Bà Sa bình tĩnh như hồ nước lặng, sóng gió lớn mấy cũng không thể gây ra gợn sóng trong lòng nàng.
- Không phải ngươi luôn cho rằng mà vì ngươi không muốn chấp nhận. Ngươi sớm nhận ra vận mệnh chi tâm của ngươi chôn giấu tất cả nhân quả của ngươi. Ngươi biết, vẫn luôn biết. Ngươi cũng biết chỉ khi dung hợp vận mệnh chi tâm mới hoàn toàn thức tỉnh. Khi ngươi đầy đủ thức tỉnh sẽ biết hết mọi thứ, nhưng ngươi không làm như vậy. Ngươi hoang mang đúng không?
- Ta...
Nữ Vu nhìn Bà Sa chằm chằm, không biết nên nói cái gì.
- Nói chính xác không phải ngươi bàng hoàng mà đang sợ, không phải không muốn dung hợp vận mệnh chi tâm của mình, không phải
Không muốn biết hết thảy nhân quả, mà là sợ biết. Ngươi sợ biết hết thảy nhân quả rồi không biết nên lựa chọn như thế nào. Nỗi sợ này là bẩm sinh, thâm căn cố đế, không thể xóa nhòa. Dù ngươi không hoàn toàn thức tỉnh cũng cảm nhận được.
Nữ Vu lẩm bẩm:
- Ha ha... Sợ? Là sợ sao? Quả nhiên không thể lừa ngươi.
Nữ Vu hít sâu, nhắm mắt lại:
- Đúng vậy! Ngươi nói đúng, ta rất sợ. Không phải ta không muốn dung hợp vận mệnh chi tâm,
Không muốn biết hết thảy nhân quả mà có mấy lần định dung hợp thì ta do dự.
- Như ngươi nói, đối diện vận mệnh chi tâm ta sợ bẩm sinh. Ta không biết trong vận mệnh chi tâm chôn giấu nhân quả thế nào, cũng không biết chính mình sợ cái gì. Ta thậm chí không biết tại sao ta sắp ngủ say thì tự chôn vùi vận mệnh chi tâm. Ta biết ta sợ.
- Ha ha... Ta sợ... Thật sự rất sợ. Loại cảm giác này khiến ta đau khổ không muốn sống, nhưng...
Nữ Vu đổi giọng, nàng mở mắt ra nhìn Bà Sa chằm chằm, trầm giọng quát:
- Ta thừa nhận ta sợ, ngươi và Nữ Oa cũng thế. Ta không biết ngươi và Nữ Oa đã thức tỉnh chưa, có biết về mảnh đất hư vọng hay không. Có lẽ các ngươi biết hoặc có lẽ ngay từ đầu đã không ngủ say, luôn tỉnh táo. Rất nhiều có lẽ... Ta không biết, thật sự.
- Điều này không còn quan trọng, quan trọng là ta biết chính mình sợ, các ngươi cũng sợ.
- Ngươi dám nói các ngươi không sợ sao? Nếu không sợ thì trước đó Nữ Oa đã không tham gia với Nữ Đế, càng sẽ không nói nàng không muốn để lại tiếc nuối. Nếu ngươi không sợ đã chẳng đứng ra ngăn cản.
- Nữ Oa nói lần đó là cơ hội cuối cùng phong giết Trần Lạc, nàng không biết có thể thành công không, cũng không muốn biết, chỉ muốn làm xong chuyện này, không để lại tiếc nuối.
- Nữ Oa như thế, ngươi cũng vậy, ngươi biết lần đó là cơ hội cuối cùng để giết Trần Lạc nhưng ngươi chọn đứng ra ngăn lại.
- Ha ha ha ha ha ha! Chưa chắc Nữ Oa không muốn phong giết Trần Lạc, còn ngươi chưa chắc muốn ngăn cản.
- Các ngươi đều bàng hoàng, sợ hãi, chọn tùy duyên. Nói cách khác, các ngươi không cố ý ngăn cản cũng không thuận theo. Các ngươi muốn làm những gì mình có thể làm. Hạo kiếp ghi trong Dự Ngôn chi thư có xuất hiện hay không đã chẳng quan trọng gì.
- Như ngươi nói, nhân quả thật sự chưa chắc là đáp án mình muốn, ngược lại đôi khi không biết lại là đáp án mong muốn.
- Các ngươi sợ biết, sợ tuyển chọn, sợ rơi vào nhân quả sâu hơn, sợ rơi vào luân hồi nhân quả không có điểm cuối.
- Các người mệt mỏi, rất mệt. Các người muốn giải thoát.
Nữ Vu nói một hơi rất nhiều điều, bảo nàng nói cho Bà Sa nghe chẳng bằng nói là nàng tự nhu với lòng. Nữ Vu biết, Nữ Oa là vậy, Bà Sa cũng thế, nàng cũng không thoát khỏi.
Vẻ mặt Bà Sa thản nhiên, lẩm bẩm:
- Thật sự là sợ, là mệt mỏi, là muốn giải thoát sao?
Lời thi thầm như đang hỏi Nữ Vu hoặc đang tự hỏi mình.
- Có thể giải thoát thật không?
Nữ Vu lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi:
- Bà Sa, ngươi nghiêm túc trả lời một câu cho ta. Ngươi nói đi, nếu chuyện ghi trong Dự Ngôn chi thư không xuất hiện, chúng ta sẽ rơi vào nhân quả sâu hơn sao? Nếu chuyện ghi trong Dự Ngôn chi thư xuất hiện, chúng ta có được giải thoát không?
Bà Sa im lặng như không nghe thấy.
Nữ Vu chợt cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nữ Vu cười bất đắc dĩ, rối rắm, điên khùng.
Nữ Vu cười nói:
- Có lẽ ta quá sợ nên mới hỏi ngươi vấn đề này, nếu ngươi biết thì cần gì đứng đây nói chuyện với ta.
- Giải thoát thật sự là một loại giải thoát sao?
Biểu tình của Bà Sa hơi thay đổi, hiện nét đau thương:
- Ta thậm chí không biết cái gì là giải thoát cho chúng ta.
- Đúng rồi, cái gì mới là giải thoát?
Nữ Vu bất đắc dĩ lắc đầu nguầy nguậy:
- Ta mệt, rất mệt mỏi, mệt cả tinh thần và thể xác. Ta không muốn tiếp tục thế này nữa, ta khao khát giải thoát. Ta mệt, mệt quá đi. Nhiều năm qua ta không chấm dứt sinh mệnh củam ình được, dù ngủ say cũng có ngày thức tỉnh, thời gian ngủ say càng lúc càng ngắn, đau khổ càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sợ hãi.
Bà Sa chợt hỏi:
- Biết không?
- Biết cái gì?
- Có một việc ta luôn không nói với ai, chuyện này là gần đây ta lĩnh ngộ ra.