Thiên Vu

Chương 1317: Thần thoại (2)



Phục Hy nhớ lúc trước Bà Sa cũng nói câu đó, gã không biết bọn họ nói người kia là ai.

Nữ Vu hỏi:

- Chúng ta... Trở về không được đúng không?

Nữ Oa mím môi im lặng. Nữ Vu không trông chờ Nữ Oa trả lời, nàng nói tiếp.

- Chắc ngươi cũng cảm giác được, Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên chúa tể căn nguyên thiên địa đã vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta, vượt qua quyền hạn quản lý của chúng ta.

- Dù ngươi không muốn thừa nhận thì đây là sự thật. Trong vũ trụ này chúng ta từ Sáng Thế giả biến thành người thống trị pháp tắc. A... Ha ha ha,

- Thế giới thật là buồn cười. Nếu ngày xưa ngươi và Nữ Đế không đại chiến thì đã chẳng biến thành thế này, thôi, chuyện đã xảy ra hãy để nó trôi qua.

Nữ Oa nghe, tiếp tục im lặng.

- Còn nhớ không? Lúc trước chúng ta đề nghị muốn thử nghiệm cảm giác Sáng Thế giả là gì, Hư Vọng thận trọng, rất nghiêm túc cảnh cáo chúng ta hãy bỏ phát ra đó đi.

- Hư Vọng nói hắn thiết định căn nguyên vũ trụ ngay từ đầu chính là tự chủ diễn sinh diễn biến, hắn nói nếu như chúng ta thể nghiệm mà không xảy ra chuyện gì thì tốt. Nếu có điều lệch lạc, linh hồn sẽ vĩnh viễn rơi vào, không thể đi ra nữa.

- Ta nhớ ngươi hỏi tại sao, hắn nói nếu muốn thể nghiệm phải lấy linh hồn tham gia, khi linh hồn tham gia căn nguyên vũ trụ, nó tự diễn biến sẽ biến linh hồn chúng ta thành sứ giả. Khi đó chúng ta và sứ giả sinh ra từ căn nguyên vũ trụ không có gì khác nhau. Dù chúng ta có ký ức bên ngoài nhưng những ký ức đó vô dụng với vũ trụ.

- Hư Vọng khẳng định rằng nếu chúng ta tham gia căn nguyên vũ trụ, linh hồn diễn biến thành sứ giả dù chúng ta có thức tỉnh trước, cuối cùng không đấu lại sứ giả nguyên thủy sinh ra từ căn nguyên vũ trụ.

- Hư Vọng nói những sứ giả nguyên thủy khi thức tỉnh thì ký ức trống rỗng, nên bọn họ dễ thích ứng mọi thứ trong vũ trụ hơn chúng ta. Còn chúng ta dù có ký ức bên ngoài nhưng chúng nó chẳng những không có bất cứ tác dụng còn giam cầm tư tưởng của chúng ta.

- Ha ha ha ha ha ha! Lúc trước chúng ta cho rằng Hư Vọng sợ chúng ta lén tham gia nên nói dối để hù dọa, nay ta mới biết hắn không hù dọa ai, mọi thứ là sự thật. Bọn họ thích ứng vũ trụ này hơn chúng ta.

- Bọn họ chịu được cô đơn, ngày đêm tham ngộ căn nguyên vũ trụ. Thử hỏi trong chúng ta có ai làm được? Chỉ bằng điều này chúng ta đã thua.

- Hư Vọng không nói sai chút nào, linh hồn, ý thức, tư tưởng của chúng ta bị xa hoa, trụy lạc bên ngoài hun đúc, không thể tĩnh tâm.

- Những sứ giả căn nguyên từ lúc thức tỉnh mọi thứ đã trống rỗng, Ý thức, linh hồn, tư tưởng, mọi thứ. Có thể hoàn mỹ thích ứng vũ trụ này hơn chúng ta, bọn họ thuộc về vũ trụ này. Chúng ta ngay từ đầu đã không thuộc về nơi đây.

- Như vậy hỏi sao chúng ta không thua? Lúc trước dù ngươi không chém giết với Nữ Đế thì cuối cùng vẫn là chúng ta thất bại. Biết không? Nếu không có sứ giả nguyên thủy Phục Hy luôn bảo vệ thì ngươi đã sớm biến mất. Lần này nếu không có Phục Hy dẫn dắt nhân tộc thì ngươi không kiên trì đến hiện tại được.

Nữ Vu tiếp tục bảo:

- Đây chưa phải tình huống tệ nhất. Tệ nhất đó là hoàng đế Hiên Viên và Chuyên Húc Cao Dương biết chúng ta là Sáng Thế giả, biết là chúng ta sáng tạo vũ trụ, biết chúng ta từ ngoài đến. Bọn họ sẽ không tha cho chúng ta.

- Cũng không thể trách bọn họ. Đổi vị trí suy nghĩ lại, ai chấp nhận được vũ trụ của mình là giả tạo? Ai chấp nhận được mình do người khác sáng tạo ra?

- Điều mấu chốt cũng là quan trọng nhất, làm người người thống trị vũ trụ này, bọn họ lo những kẻ sáng thế chúng ta sẽ hủy diệt vũ trụ, dù hiện nay chúng ta đã không còn năng lực này nhưng bọn họ không yên tâm.

- Bây giờ bọn họ đưa ra hai điều kiện, nếu không đồng ý bọn họ sẽ tiếp tục chiến đấu. Hậu quả chiến đấu dù ta không nói chắc ngươi cũng rõ, nhân tộc không đánh lại, chỉ có đường chết. Dù Phục Hy trợ giúp thì không có chút phần thắng.

Nữ Oa hỏi:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

- Không đồng ý cũng chẳng sao. Tuy hiện tại bọn họ chúa tể căn nguyên thiên địa nhưng không làm gì chúng ta được, ít nhất là hiện tại. Ngươi cũng biết, bọn họ không làm gì được chúng ta, chúng ta cũng không thể làm gì bọn họ.

- Một khi chiến đấu cuối cùng tổn thất chỉ có nhân tộc mà ngươi hao hết căn nguyên sáng tạo ra. Hy vọng ngươi hãy suy nghĩ thật nghiêm túc.

Nữ Oa cười biểu tình phức tạp nói:

- Ha ha... Nói cách khác nếu ta muốn giữ lại nhân tộc thì phải đồng ý điều kiện của bọn họ?

- Trừ phi ngươi có cách khác.

Nữ Vu trầm ngâm nói:

- Có lẽ nếu ngươi tìm đến Hư Vọng không chừng có cứu.

Nữ Vu lắc đầu cười giễu:

- Đừng nói hiện tại không tìm thấy Hư Vọng, dù tìm được hắn thì sao? Lúc trước chúng ta phản bội hắn, ngươi cảm thấy với tính tình của hắn sẽ trợ giúp chúng ta sao? Không! Không bao giờ, hắn chẳng những không giúp mà còn tự tay làm thịt chúng ta.

Nữ Oa im lặng thật lâu sau hỏi:

- Bọn họ nêu điều kiện là gì?

- Có hai điều kiện. Bọn họ cảm thấy thần ma nên đứng trên nhân tộc, bọn họ muốn rút thiên mạch, địa mạch căn nguyên ra khỏi nhân tộc...

Nữ Oa ngắt lời:

- Không được, nếu rút đi thiên mạch, địa mạch thì nhân tộc không có cách nào đối kháng cùng hai tộc thần và ma!

- Đây là kết quả bọn họ muốn.

- Ta không đồng ý!

Nữ Vu nói:

- Nhân tộc rút đi thiên mạch, địa mạch còn tiếp tục kéo dài, chỉ cần tiếp tục thì có hy vọng. Nếu ngươi từ chối nhân tộc sẽ hoàn toàn biến mất. Ngươi hao hết căn nguyên, đại hỗn độn đã không tồn tại, ngươi không thể sáng tạo nhân tộc mới ra.

Nữ Oa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, rối rắm suy nghĩ.

Hồi lâu sau Nữ Oa mở miệng nói:

- Điều kiện thứ hai là gì?

- Điều kiện thứ hai là...

Nữ Vu nhìn Phục Hy đứng bên cạnh, ngừnggiây lát nói:

- Bọn họ muốn hoàn toàn giam cầm, trấn áp Phục Hy dưới địa ngục.

Nữ Oa từ chối. Nàng không muốn nhân tộc tổn thất thiên mạch, địa mạch, cũng không cho phép Phục Hy bị vĩnh viễn giam cầm dưới địa ngục. Căn nguyên thế giới càng không muốn nhìn nhân tộc mình sáng tạo chết trong vũng máu.

Mấy ngày tiếp theo Nữ Oa không làm gì, mỗi ngày chỉ thẫnc thờ nhìn nhân tộc vất vả cần cù, không ai biết nàng nghĩ gì.

Phục Hy cũng không biết, chỉ biết nhân tộc là Nữ Oa hao hết căn nguyên của mình sáng tạo ra. Phục Hy biết rõ hơn ai hết Nữ Oa yêu thương nhân tộc nhiều thế nào, nếu hy sinh bản thân bảo vệ nhân tộc thì Phục Hy tình nguyện. Vì vậy Phục Hy không chút do dự, khi đi không nói cho nữ nhân mình luôn lặng lẽ bảo vệ, sợ mình luyến tiếc. Phục Hy xông hướng thiên địa.

Khi Nữ Oa biết chạy đi găn cản thì đã muộn. Phục Hy bị Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên mãi mãi giam cầm ở nơi tên là địa ngục. Nữ Oa đau lòng tuyệt vọng định xông vào địa ngục, nhưng sau khi vá trời, nặn đất tạo nhân hao hết căn nguyên làm nàng cực kỳ suy yếu. Nữ Oa chẳng những không xông vào địa ngục được còn trả giá cực đắt, ý thức hôn mê.