Thiên Vu

Chương 132: Hàn Sương nữ thần



- Tử Hiên sư huynh, tuy linh hải của người ta đã chết nhưng dù gì có linh lực nhất chuyển, người ta còn tu luyện năm linh quyết cảnh giới thứ nhất đến đại viên mãn, có thể qua cửa thứ sáu có gì bất ngờ?

Nói đến ai hận Trần Lạc nhất thì là Diệp Thanh, lúc trước nàng sợ hắn nhiều chừng nào thì bây giờ vui chừng nấy.

Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh kẻ xướng người họa nhạo báng Trần Lạc, hắn đứng đối diện lắc đầu, lười quan tâm bọn họ.

Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:

- A, Trần Lạc.

Đôi mắt Vũ Hóa Phi nhìn Trần Lạc đã không còn nghi ngờ, thay thế là đồng tình, thương hại.

Vũ Hóa Phi nói:

- Nếu gặp nhau thì đi chung đi, trên đường mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau. Tuy sau khi vào truyền tống trận sẽ bị truyền tống mỗi nơi mỗi khác nhưng ta có cách khiến tất cả tụ tập lại.

- Đa tạ, nhưng ta thói quen một mình.

Cái gọi là không đánh mặt cười, Trần Lạc không biết con người Vũ Hóa Phi như thế nào, hắn lười suy nghĩ, nhưng nếu người ta khách sáo với gia thì gia sẽ lễ phép đáp alị. Trần Lạc định xoay người đi thì nghe có người kêu tên mình.

Là Tiết Thường Uyển.

Trần Lạc xoay người, nhíu mày nhìn Tiết Thường Uyển phía đối diện, Tiết Thường Uyển mặc áo trắng hơn tuyết, trang nhã, khuôn mặt đẹp hoàn mỹ biểu tình tràn ngập phức tạp. Tiết Thường Uyển không biết tại sao mình kêu tên Trần Lạc. Vốn Tiết Thường Uyển rất ghét Trần Lạc, nhưng khi biết hắn mở linh hải chết thì áp lực giận dữ đều tan biết, chỉ còn lại thương hại, lạc lõng. Tiết Thường Uyển biết tại sao thương hại Trần Lạc nhưng không hiểu mình lạc lõng cái gì. Cảm giác mất mát đó sinh ra khi biết Trần Lạc mở tử hải, như thể người nàng quan tâm đột nhiên rời đi, làm người đau buồn, lạc lõng.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào thiếu niên áo lam, ánh mắt phức tạp,môi mấp máy muốn nói lại thôi.

Thật lâu sau Tiết Thường Uyển thốt ra hai chữ:

- Cẩn thận.

Trần Lạc cười rạng rỡ. Trần Lạc bỗng cảm thấy Tiết Thường Uyển khá đáng yêu, thuận mắt hơn trước nhiều. Vũ Hóa Phi đứng bên cạnh đầy ẩn ý nhìn Tiết Thường Uyển.

Vũ Hóa Phi cười nói với Trần Lạc:

- Trần Lạc, dù gì mọi người cùng đến từ Kim Thủy Vực, nên chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi đi chung với chúng ta đi, đừng từ chối nữa, nếu không ta sẽ mất mặt.

- Thật sự không cần, đa tạ.

Nghe Trần Lạc lại từ chối, tuy Vũ Hóa Phi vẫn cười nhưng khóe môi không phải nụ cười thân thiện.

Chờ Trần Lạc đi xa, Diệp Thanh cười nhạo:

- Hừ! Thứ cho mặt mà không biết điều, hắn nghĩ mình mở mệnh chi linh hải sao? Vũ công tử, đừng tức giận vì loại người này.

Đinh Tử Hiên cười khẩy nói:

- Không biết tự lượng sức mình.

Đám người Triển Phi, Mộ Hạo chửi Trần Lạc không biết điều, khuyên bảo Vũ Hóa Phi đừng giận.

Vũ Hóa Phi lắc đầu cười cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

Vũ Hóa Phi khẽ thở dài:

- Ta giận hắn làm gì? Chẳng qua thấy hắn mở tử hải hơi tội nghiệp, định giúp hắn, ai ngờ... Ha ha, có vẻ làm người tốt không dễ.

Mưa bụi mông lung, lất phất tơ vương.

Trần Lạc cẩn thận xuyên qua cửa thứ sáu, áp lực cửa này càng lớn, đè ép người đau ngực ngộp thở, như có ngọn núi đè toàn thân khó chịu. Tuy nhiên thích ứng một lúc sau thì cũng quen. Ma thú cửa thứ sáu bớt nhiều so với cửa trước nhưng đẳng cấp là tam giai. Đó là khái niệm gì? Nên biết thực lực của ma thú tam giai sánh bằng cảnh giới thứ ba, dù là ma thú tam giai yếu nhất thì vu sư cảnh giới thứ hai chưa chắc ngăn được.

Mới rồi Trần Lạc gặp một con mãng xà dài mười thước, hắn định thử nghiệm sức chiến đấu. Nhưng khi Trần Lạc thấy con mãng xà phun khói độc xanh liền co giò chạy trốn. Có lẽ vì mấy năm trước Trần Lạc đạo trận khắp nơi, nhiều lần bị khói độc xâm nhập, mấy lần suýt mất mạng nên bị ám ảnh tâm lý với khói độc.

Trần Lạc đang suy nghĩ nên đi truyền tống trận hay tu luyện một lúc chợt phát hiện gần đó có ánh sáng vàng nhạt nhấp nháy.

Trần Lạc khẽ kêu:

- A?

Trần Lạc lao nhanh tới, phát hiện một con mãng xà khoanh tròn chỗ đó, là con hắn vừa gặp. Thân hình khổng lồ hơn mười thước sáng bóng, cái đầu tam giác to thè lưỡi xanh mượt phát ra tiếng rít. Bên cạnh mãng xà khổng lồ là ba gốc cây tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Trần Lạc không biết gốc cây đó là gì nhưng chắc là bảo bối.

Mãng xà khổng lồ phát hiện hơi thở của Trần Lạc, mắt xanh nhìn chằm chằm, đầu rắn vươn ra nhanh như chớp táp hắn. May mắn Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động nên mau lẹ nhảy lên cao. Chưa xong, mãng xà khổng lồ há to mồm phun khói độc xanh biếc, vang một chuỗi tiếng giòn vang. Khi Trần Lạc đáp xuống đất thì hoa cỏ cây cối trong vòng mười thước thành tro.

Trần Lạc thấy hình ảnh này da đầu tê dại. Mãng xà khổng lồ lại công kích, bỗng quay đầu nhìn hướng khác. Hai bóng người chui ra khỏi bụi cỏ.

- Ma thú tam giai, xích âm độc mãng!

Hai người thấy mãng xà khổng lồ thì biểu tình giật mình nói ra tên của nó, sau đó mắt sáng rực nhìn ba gốc cây màu vàng.

- Là Kim Ô thảo!

Trong đó một người định xông lên nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.

Đồng bạn của gã nói:

- Xích âm độc mãng rất lợi hại.

Người đó nói xong phát hiện Trần Lạc đứng trên cây gần đó.

- A? Ta nhớ ngươi, là Trần Lạc Kim Thủy Vực mở tử hải.

Một thiếu niên mặc áo xa hoa cười nói:

- Linh hải của ngươi đã chết mà xông vào ải thứ sáu được thật khiến người ngạc nhiên.

Thiếu niên mặc áo xa hoa thấy Trần Lạc không đáp lời, gã vừa cảnh giác xích âm độc mãng vừa nói:

- Ta là Tống Khải Ưng của Bắc Đẩu Vực, chúng ta muốn ba gốc Kim Ô thảo này. Biết điều thì mau cút, nếu không sẽ cho ngươi biết tay!

Biểu tình Trần Lạc thản nhiên như không nghe thấy lời của thiếu niên mặc áo xa hoa, hắn đứng trên cành cây, không lên tiếng cũng không rời đi.

Tống Khải Ưng lạnh lùng cười:

- A, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Tống Khải Ưng định vỗ chưởng thì xích âm độc mãng bỗng nhiên công kích. Hai thiếu niên giật nảy mình vội né tránh, chiến đấu cùng xích âm độc mãng. Thực lực của hai thiếu niên không tầm thường, linh lực cỡ tứ chuyển nhưng bây giờ bị xích âm độc mãng áp chế chỉ có thể tránh né.

Trần Lạc nhân dịp này vận chuyển Tàn Ảnh Tam Động vèo một tiếng để lại một tàn ảnh, bản thân thì lao nhanh qua, hai tay chộp hai gốc Kim Ô thảo. Trần Lạc định hái Kim Ô thảo thứ ba thì xích âm độc mãng phát ra tiếng rít chói ta đầy tức giận, táp tới. Xích âm độc mãng nhanh nhưng Trần Lạc càng mau, để lại một tàn ảnh, chớp mắt hắn đã đứng trên cành cây.

Tống Khải Ưng tức giận quát:

- Trần Lạc, ngươi dám cướp Kim Ô thảo của Tống Khải Ưng ta, ngươi muốn chết phải không?

Nhưng Tống Khải Ưng còn lý trí, thấy xích âm độc mãng rượt theo Trần Lạc thì không thừa dịp công kích mà tranh thủ hái gốc Kim Ô thảo cuối cùng. Tuy nhiên Tống Khải Ưng vừa chạy tới đã bị xích âm độc mãng quất đuôi một cái.

- Gri gri!!!

Xích âm độc mãng quay đầu truy kích Tống Khải Ưng. Hai thiếu niên biến thông minh, mới rồi đánh nhau với xích âm độc mãng bị Trần Lạc nhặt của rơi, bây giờ bọn họ chỉ né chứ không đánh. Hai thiếu niên lùi ra xa, xích âm độc mãng không công kích mà bảo vệ Kim Ô thảo.