Đỗ Phong van cầu làm Vũ Hóa Phi mất hết mặt mũi, biểu tình vặn vẹo. Tiết Thường Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn. Người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh run bần bật. Không chỉ Vũ Hóa Phi hoảng hốt mà Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh cũng vậy. Từ lúc hội thi Kim Thủy Vực thì Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh đã sợ Trần Lạc, khi kiểm tra thân mình hai người rất vui, bây giờ tất cả tan biến, nỗi sợ càng khắc sâu. Sợ hãi khiến tim Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh ngừng đậm. Đặc biệt là đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Trần Lạc liếc qua, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh không kiềm được ngã quỳ xuống đất.
Sợ hãi bao trùm Đỗ Phong và Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.
Trần Lạc im lặng, chỉ nhìn. Đôi mắt lạnh lùng đó càng làm ba người sợ hãi, Đỗ Phong, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh sợ muốn chết, không đứng vững được. Bọn họ cầu xin tha thứ, năn nỉ Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển xin Trần Lạc tha giùm. Đinh Côn cũng van xin, nhưng vô dụng. Vũ Hóa Phi mất hết mặt mũi làm sao đứng ra nói nữa? Trong đầu Tiết Thường Uyển toàn là hình dáng Trần Lạc, không nghe thấy Đỗ Phong, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh cầu xin. Còn Mộ Hạo? Gã dám không? Mộ Hạo không dám. Đừng nói xin giúp, Mộ Hạo không dám thở mạnh hay lá gan ngẩng đầu nhìn Trần Lạc. Đúng vậy, Mộ Hạo bị đánh sợ. Lúc hội thi Kim Thủy Vực bị Trần Lạc đánh bầm dập, dù Mộ Hạo biết hắn mở tử hải thì gã vẫn thấy nhút nhát. Mộ Hạo không dám, Đinh Côn càng sợ hơn.
Không ai cầu xin cho Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Đỗ Phong, ba người tê liệt tại chỗ, bị nỗi sợ âm thầm bao phủ, tinh thần hoàn toàn tan vỡ.
Lý do ba người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Đỗ Phong sợ đến thế là vì cảm giác sát ý từ Trần Lạc. Sự thật là khi Trần Lạc điên cuồng chưa bao giờ quan tâm hậu quả, nhưng lần này hắn chỉ giận, chưa đến mức khùng lên. Trong giây lát Trần Lạc lóe sát niệm nhưng cuối cùng kièm nén lại.
Trần Lạc xoay người, chưa nói gì đã hù Bạch Kiếm đang kinh hoàng run lên như con thỏ. Trần Lạc lắc đầu, buồn cười, nụ cười như mặt trời mới mọc xóa tan âm trầm.
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi khỏe hơn chưa?
Lúc trước Trần Lạc thấy Bạch Kiếm hộc máu, tưởng linh hải của gã bị gì nhưng xem xét thì không phải vậy.
Vẻ mặt Bạch Kiếm kỳ lạ, môi mấp máy. Không biết là Bạch Kiếm bị thủ đoạn cao siêu hay vì sự lạnh lùng của Trần Lạc hù sợ, có lẽ bao gồm cả hai. Bạch Kiếm nói lắp bắp.
- Ta... Ta... Ta đã khỏe nhiều.
- Khỏe là được.
Trần Lạc kéo Bạch Kiếm đứng dậy, vỗ vai gã, đi hướng truyền tống trận.
Trần Lạc nói:
- Sau này gặp chuyện pahri bình tĩnh, đừng xúc động. Người ta có nhiều người, ngươi xông lên là ăn đánh. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đánh không lại bỏ chạy không có gì mất mặt. Đừng bào giờ ra vẻ mình ngon.
Thí luyện Trung Ương học phủ đã kéo dài sáu ngày, Trần Lạc xông qua cửa thứ bảy. Bắt đầu từ cửa thứ nhất Trần Lạc luôn quan sát mọi thứ trong Thiên Ki Tiểu linh giới. Trong hư không đầy huyền quang trận, có khắp nơi. Không khoa trương khi nói nguyên không trung như mặt gương, Trung Ương học phủ có thể thấy tất cả tình huống của học tử.
Chuyện này vốn không sao, nhưng khi vào cửa thứ bảy thì Trần Lạc phát hiện có điều lạ. Trần Lạc đang đứng trong một hiệp cốc rừng cây lớn, nhíu chặt mày dò xét bốn phía. Vừa rồi Trần Lạc phát hiện hiệp cốc lớn chỉ là ảo giác, nó không tồn tại, chỉ là biểu hiện giả dối. Trần Lạc không biết nó là cái gì.
Huyễn tượng trận là dùng để che giấu tai mắt người, giấu kín sự thật. Nếu chỉ là huyễn tượng trận bình thường sẽ không làm Trần Lạc ngạc nhiên đến vậy. Huyễn tượng trận này căn cứ theo môi trường xung quanh mà biến đổi, rất huyền diệu. Tức là khi bốn phía là rừng cây thì khu vực này cũng là rừng, khi xung quanh là sơn mạch thì khu vực này là sơn mạch. Khủng khiếp hơn là huyễn tượng trận không có dao động trận pháp.
Đúng vậy, không có một chút nào.
Nếu không phải Trần Lạc bẩm sinh có cảm ứng tâm linh với trận pháp thì đã không phát hiện ra. Thật khó tưởng tượng vì sao huyễn tượng trận không có chút dao động, rốt cuộc là sử dụng thủ đoạn gì? Bình thường miễn là trận pháp, dù là trận pháp hoàn mỹ nhất vẫn sẽ có dao động trận pháp, chẳng qua chia làm mạnh yếu lớn nhỏ. Tại sao huyễn tượng trận này không có dao động?
Trần Lạc không biết, không nghĩ ra. Càng khiến Trần Lạc tò mò là ai bày ra huyễn tượng trận huyền diệu như vậy tại đây? Người Trung Ương học phủ làm? Hay học tử tham gia thí luyện? nếu là Trung Ương học phủ thì bọn họ bày huyễn tượng trận như thế để làm gì? Nếu là học tử thì đối phương bày huyễn tượng trận rõ ràng muốn đánh lừa Trung Ương học phủ để làm điều gì đó.
Trần Lạc không hiểu nổi, hơi tò mò.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, muốn xâm nhập vào xem thử. Giữa hư không toàn là huyền quang trận, nếu hắn ra tay bày trận thì người Trung Ương học phủ sẽ phát hiện ra. Kẻ bày trận pháp làm sao bày ra huyễn tượng trận được? Hải làm sao âm thầm bày huyễn tượng trận mà không bị Trung Ương học phủ phát hiện?
- Điểm mù, chắc chắn xung quanh có nơi nào huyền quang trận không thể thấy.
Tuy trong không trung bày đầy huyền quang trận nhưng không thể hoàn mỹ, chắc chắn có điểm mù. Nghĩ tới đây Trần Lạc đi dạo vòng vòng, khoảng một lúc sau hắn phát hiện một hòn đá to hai thước dưới chân dãy núi. Vị trí hòn đá đó là điểm mù, huyền quang trận không thể trông thấy.
- Hay thật!
Trần Lạc đứng trên tảng đá giật mình phát hiện nó cũng là ảo giác, thầm khen người bày trận rất cẩn thận, điểm mù mà cũng bày huyễn tượng trận và không có chút dao động. Trần Lạc định phá giải chợt khựng lại, vì hắn phát hiện huyền quang trận lôi kéo mười bảy, tám trận pháp khác. Trần Lạc điều tra rõ ràng, da mặt căng cứng. Mười bảy, tám trận pháp đều là các loại cạm bẫy, thậm chí có trận pháp nổ uy lực siêu lớn. Dù có người phát hiện ra cục đá này, nhìn ra nó là huyễn tượng trận nhưng chạm vào là sẽ kích phát trận pháp cạm bẫy khác, bốn phía xoay chuyển, rất có thể ném ngươi đi nơi khác. Khu vực này cũng bị hủy hoại hoàn toàn, dù ngươi có đi về tìm cũng không thấy, vì huyễn tượng trận hiệp cốc lớn cũng bị phá bỏ.
Khiến Trần Lạc lấy làm lạ là nhiều trận pháp thế này không thể bày ra trong thời gian ngắn. Nên biết thí luyện Trung Ương học phủ mới chỉ bắt đầu sáu ngày, bản thân Trần Lạc cũng không làm được. Nhìn trước mắt đây mới chỉ là một cánh cửa vòng ngoài, ai biết trong hiệp cốc lớn ẩn chứa bao nhiêu trận pháp?
Nếu vậy chắc chắn không phải học tử thi đấu làm ra.
Không lẽ là người Trung Ương học phủ?
Không có lý nào, nếu là bọn họ thì không cần che giấu.
Trần Lạc không hiểu nổi, cũng không suy nghĩ tiếp, hắn bắt đầu phá trận. Chỗ này có nhiều cạm bẫy, có lẽ sẽ làm khó trận sư khác nhưng với Trần Lạc thì không. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn không kích động cạm bẫy nào âm thầm phá giải huyễn tượng trận. Làm Trần Lạc bất ngờ là bên trong giấu một truyền tống trận.