Mãi khi tinh thần lực không chống nổi nữa Trần Lạc mới ngừng thôi diễn, sau đó tiếp tục cộng hưởng minh tưởng.
Sau khi hồi phục lại, Trần Lạc một lần nữa cộng hưởng cảm ứng không gian loạn lưu, tiếp đó thôi diễn các đoạn công thức.
Lại qua một năm, trong năm đó Trần Lạc cứ tuần hoàn cộng hưởng, minh tưởng, cảm ứng, thôi diễn. Phong Tú Lâm nhìn hai năm, bây giờ lão không còn giật mình như trước, vì đã có quá nhiều kinh ngạc không chấp nhận được làm lão chết lặng. Điều duy nhất Phong Tú Lâm có thể làm là thở dài, lão thầm mừng chỗ này không có ai, mừng là cơ thể lão đã chết nên không sợ gì, nếu không thì mặt già của lão không còn chỗ để.
Ngày hôm nay Trần Lạc thức tỉnh từ minh tưởng, hắn đứng dậy đi tới đi lui, ngưng diễn phù văn. Phong Tú Lâm ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn, lão nhìn ra những phù văn này không phải thôi diễn công thức mà như bày trận pháp nào đó. Với tạo nghệ của Phong Tú Lâm không nhìn ra được Trần Lạc đang bày trận pháp gì, lão cảm thấy vô số phù văn không ngừng ngưng diễn ra.
Không biết qua bao lâu, cánh tay phải Trần Lạc giơ lên, nắm ngón búng. Các phù văn tụ tập lại giữa không trung hình thành trận tượng kỳ lạ. Trận tượng nhấp nháy, xuất hiện hình ảnh làm Phong Tú Lâm trợn mắt há hốc mồm. Có một khe nứt, một khe nứt thật.
- Tiểu... Tiểu tử... Ngươi... Ngươi phá giải không gian?
- Phá giải không gian sao? Không có.
- Vậy khe nứt đó là cái gì?
Phong Tú Lâm sống lâu như vậy lần đầu tiên cảm thấy mình dốt nát.
- Ah, Phong lão tiền bối, tuy ta không phá giải không gian nhưng ta căn cứ không gian loạn lưu sáng tạo ra một trận pháp không gian mới. Hưm, có thể xem như mở một không gian mới.
- Cái gì! Ngươi nói cái gì!? Ngươi mở một không gian mới?
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, tuy nhìn như vô dụng nhưng rất tiện cho sau này tùy thân mang theo đồ đạc.
- Trời ạ!
Có lẽ bị kích động quá mãnh liệt nên trận pháp gia cố quanh thân Phong Tú Lâm tăng vọt, tán loạn. Trần Lạc thầm than nguy rồi, vội chạy qua dìu Phong Tú Lâm, cảm ứng một lúc. Trần Lạc biến sắc mặt, bởi vì hơi thở sự sống của Phong Tú Lâm đã vô cùng yếu ớt.
- Phong lão tiền bối, là lỗi của ta, khiến tiền bối bị kích thích làm tinh thần hải đốt sạch.
Trần Lạc điên cuồng gia cố trận pháp sinh mệnh cho Phong Tú Lâm nhưng vô dụng, đã quá muộn.
Giọng Phong Tú Lâm ngắt quãng thều thào:
- Tiểu... Tiểu tử... Ngươi đừng... Đừng kêu tiền bối nữa, lão phu không chịu nổi. Bây giờ tạo nghệ lĩnh vực không gian của ngươi đã hơn xa lão phu... Tiểu tử, mới rồi ngươi mở ra không gian tùy thân sẽ... Sẽ đưa trận pháp không gian vào thời đại mới. Tiểu tử... Ta tin... Ta tin ngươi nhất định có thể ra ngoài, nhất định có thể... Không biết ngươi giúp... Giúp lão phu một chuyện được không?
- Xin lão tiền bối cứ nói.
- Thấy... Thấy lệnh bài trong tay ta không? Nếu... Nếu ngươi có thể ra khỏi đây hãy... Hãy giao lệnh bài cho đồ nhi của ta. Nàng ở... Trong Trung Ương trận tháp... Tên... Tên Niệm... Niệm Dao. Lệnh bài liên quan đến quyền cai trị một Tiểu linh giới, ngươi... Nhất định phải tự... Tự tay... Tự tay giao cho nàng.
Trần Lạc nhận lấy lệnh bài từ tay Phong Tú Lâm, mặt trên khắc năm chữ băng hỏa chúa tể lệnh.
Chết rồi...
Tông sư thên nhiên trận pháp hệ không gian danh chấn thiên hạ bị nhốt trong đây mấy trăm năm, không tiếc thiêu đốt tinh thần hải giữ ý thức linh hồn, cuối cùng bị Trần Lạc làm kinh ngạc, kích động đến chết.
Trần Lạc thầm tự trách, sau khi sắp xếp Phong lão tiền bối, hắn nhìn băng hỏa chúa tể lệnh trong tay.
Trần Lạc nhỏ giọng nói:
- Phong lão tiền bối cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức ra ngoài, giao khối lệnh bài này cho đồ đệ của tiền bối.
Thời gian tiếp theo Trần Lạc cảm ứng không gian loạn lưu, tiếp đó thôi diễn công thức, chờ tinh thần hao hết thì cộng hưởng minh tưởng, rồi cảm ứng, thôi diễn, vòng tuần hoàn không dứt. Độ mạnh linh hồn của Trần Lạc tăng vùn vụt, khiến tạo nghệ trận pháp không gian của hắn lên cao chưa từng có.
Thời gian nơi này chậm rãi trôi, tốc độ rất chậm, chậm đến mức Trần Lạc ở ỏng này hai năm nhưng Huyền Hoàng thế giới mới chỉ có hai ngày.
Hai ngày qua học tử tham gia thí luyện luôn cố gắng xông ải. Thí luyện kéo dài đến bây giờ học tử nào cũng là thiên tài mỗi vực, hoặc là tu vi cao cường, hoặc có linh hải thuộc tính. Nhiều học tử còn tu luôn trận pháp, năng lực sinh tồn mạnh hơn học tử bình thường nhiều. Thật đúng với câu nói không tham gia thí luyện Trung Ương học phủ thì ngươi vĩnh viễn không biết thiên hạ có nhiều biến thái như vậy.
Tiết Thường Uyển thầm lặng vượt ải, nhưng nàng không cách nào tập trung tinh thần. Vì đến cửa thứ bảy Tiết Thường Uyển không thấy thiếu niên áo lam, mãi khi truyền tống trận biến mất vẫn không thấy hắn đâu. Tiết Thường Uyển không biết tại vì sao muốn chờ, nàng chỉ muốn nhìn thiếu niên áo lam. Không thấy Trần Lạc, nàng nghĩ hắn đã vào truyền tống trận sớm hơn nàng.
Thế nên khi Tiết Thường Uyển vào cửa thứ tám, nàng dốc hết sức lao tới truyền tống trận, không tiếc dùng vận mệnh bàn thạch, trận pháp. Nhưng Tiết Thường Uyển có chạy nhanh cỡ nào đi đến truyền tống trận vẫn không thấy thiếu niên áo lam.
Giờ phút này, có mấy chục học tử tụ tập gần truyền tống trận đi thông cửa thứ chín. Bọn họ tụ tập tại đây, có một số hồi phục linh lực bản thân, một số người khác muốn nhìn xem còn lại bao nhiêu người. Có một ít người không hứng thú những chuyện đó, chỉ muốn truyền tống đến cửa thứ chín, tiếp tục xông phá. Có một người đứng trước truyền tống trận, không cho ai bước vào truyền tống trận.
Người này là Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần là thiên kiêu chi tử nổi tiếng nhất, có linh hải ba thuộc tính gồm vận mệnh, biến dị, huyết mạch. Thiếu niên thành danh, tu vi cao thâm khó dò. Có người nói Tịch Nhược Trần sớm bước chân vào cảnh giới thứ ba, đã ngưng tụ linh nguyên thuộc tính. Có người nói Tịch Nhược Trần tu luôn trận pháp, là trận sư trung cấp. Có nhiều tin đồn liên quan Tịch Nhược Trần, gã là học tử nổi tiếng nhất trong tất cả học tử thí luyện, bí ẩn nhất, được gọi là học tử có hy vọng đứng hạng nhất.
Tịch Nhược Trần đứng chặn truyền tống trận, nói là gã chờ một người, trước khi người đó đến không cho ai bước vào truyền tống trận.
Tịch Nhược Trần nói chờ là chờ, đứng chặn đường thì chặn.
Không người nào dám phản bác.
Cái gì là lực chấn nhiếp? Chính là đây.
Thời gian trôi qua từng chút một, truyền tống trận sắp biến mất nhưng người Tịch Nhược Trần chờ không đến. Hơn một trăm người tụ tập tại đây bắt đầu sốt ruột, bởi vì khi truyền tống trận biến mất là bọn họ không cách nào xông ải tiếp.