Trong không trung vị trí khác, Mạc Khinh Sầu hơi cúi đầu, hai tay chắp trước ngực, chân đứng thẳng, mũi chân chĩa xuống. Ánh sáng năm màu quanh thân Mạc Khinh Sầu biến mất, thay thế là băng sương đậm đặc.
Trong sương băng mọi người thấy tai Mạc Khinh Sầu nhọn ra, lưng mọc đôi cánh, nhưng đó là cánh hàn băng.
- Là huyết mạch băng tinh linh, Mạc Khinh Sầu cũng thức tỉnh huyết mạch băng tinh linh!
- Trời ạ, một lúc xuất hiện hai người thức tỉnh huyết mạch!
Có khá nhiều học tử sở hữu lực lượng huyết mạch, trong Trung Ương học phủ có một đống nhưng ít học tử nào thức tỉnh huyết mạch.
Khi Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu thức tỉnh huyết mạch thì giữa hư không bỗng nhiên xuất hiện truyền tống trận, hai mươi người bước ra.
- Lão Trương, sao các ngươi đến?
Nhóm người đến sau toàn là quan giám khảo. Quan giám khảo tên lão Trương nhìn Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần giữa hư không.
Quan giám khảo tên lão Trương nói:
- Huyền quang trận trong quan này bị phá hủy khá nhiều, không thể thấy rõ qua thiên nhãn trận.
- Các ngươi đều đến?
- Gần như vậy, không chỉ chúng ta mà bốn đại viện cũng tới.
Quan giám khảo tên lão Trương vừa dứt lời thì một đám người rầm rộ tuôn ra từ truyền tống trận, khoảng mấy chục người. Đưa mắt nhìn qua, má ơi, là các cao tầng bốn đại viện đông tây nam bắc.
- Quản sự của bốn đại viện đến làm cái gì?
- Ba học tử này siêu biến thái, hai người kia thức tỉnh huyết mạch. Ngươi nói đi, bốn người địa viện đến làm gì? Tất nhiên là giành người!
Rất nhanh, lại một nhóm người xuất hiện ở truyền tống trận.
- Đám cổ giả Trung Ương trận tháp cũng tới, bọn họ đến cướp người?
- Có lẽ. Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu tuổi còn nhỏ mà tọa nghệ lĩnh vực trận pháp đã ngang ngửa với Phạt Chủ đại nhân. Tiểu tử biến thái kia hình như tạo nghệ trận pháp cũng không tầm thường, Trung Ương trận tháp sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Nguy rồi, người Thiên Ki điện đến, bọn họ nhìn thấy tình huống nơi này chắc chắn sẽ nổi khùng lên.
Quả nhiên, khi người Thiên Ki điện thấy cửa thứ mười ba này khắp nơi gồ ghề, hoang tàn, huyền quang trận bị phá hủy hơn một nửa, cây cối gãy đổ, sơn mạch bị tước một nửa thì người Thiên Ki điện tức muốn hộc máu, yêu cầu ngừng lại ngay. Nhưng người bốn đại viện không cho, các đại nhân vật muốn xem tiềm lực của Trần Lạc, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu lớn cỡ nào. Thế là hai phe tranh chấp.
Chợt có tiếng mắng vang lên:
- Câmm iệng lại hết, cãi cái gì? Im đi, làm lão tử không xem kịch vui được là sẽ đánh người!
Người lên tiếng là một lão nhân, lão mặc trường bào màu xám, ngồi trên chiếc ghế xa hoa. Lão nhân bắt chéo chân, cắn hạt dưa. Trông thấy lão nhân này mọi người đều im miệng, không ai dám lên tiếng vì đều biết lão là bát trưởng lão của Trung Ương học phủ, là trưởng lão tính tình khó chịu nhất. Người ta đặt biệt danh cho lão là Tà lão Bát, có người nói trong Trung Ương học phủ dù đắc tội Hình Phạt điện cũng đừng làm phật lòng Tà lão Bát, vì khi đắc tội lão già này sẽ có kết quả không tưởng tượng nổi. Tà lão Bát lên tiếng mọi người liền im miệng.
Trong phế tích, Trần Lạc đứng yên, dung nham bao phủ toàn thân, mấp máy theo nhịp thở. Cuộc chiến vừa rồi Trần Lạc đánh sướng tay, người thoải mái. Bây giờ Trần Lạc dạt dào chiến ý, chỉ muốn đại chiến ba trăm hiệp. Nhưng khi Trần Lạc thấy Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu đứng trong không trung mọc đôi cánh thì nhíu mày, lòng thật giật mình.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Không biết hai người này là gì mà sao mọc cánh?
Chợt vang tiếng quát to:
- Tiểu tử, người ta đã thức tỉnh huyết mạch, hai người lấy ra chân thân huyết mạch của mình, ngươi nên cẩn thận.
Trần Lạc giương mắt nhìn qua. Má ơi, từ khi nào có một đám người đứng phía xa, mắt nhìn chằm chằm sang bên này. Trần Lạc không thích bị nhiều người nhìn, cảm giác như con khỉ mua vui.
Trần Lạc xoay người nhìn hư không, quát:
- Ngày hôm nay đánh đến đây thôi!
Giữa hư không, Mạc Khinh Sầu vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt trước ngực. Hàn băng trong suốt quanh thân Mạc Khinh Sầu tiếp tục lan tràn, đóng băng tất cả. Mạc Khinh Sầu không nhúc nhích, bên kia Tịch Nhược Trần chợt gầm lên, sương đỏ bao bọc toàn thân. Ánh sáng năm màu tỏa sáng, khuôn mặt điển trai trắng bệch không chút máu, mắt Tịch Nhược Trần đỏ thẫm nhìn chằm chằm Trần Lạc bên dưới.
Tịch Nhược Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi sợ sao?
- Khùng, ngươi muốn bị người ta xem như xiếc khỉ thì tùy, ta không muốn.
Trần Lạc định đi, nhưng mới xoay người bỗng cảm thấy không đúng. Trần Lạc lập tức phát ra lực lượng biến dị. Quả nhiên, Tịch Nhược Trần công kích, tốc độ của nàng siêu nhanh, mau đến nỗi Trần Lạc không kịp phản ứng đã bị đánh bay.
Tịch Nhược Trần thi trinẻ chân thân huyết mạch như tia chớp đỏ, tốc độ nhanh vô cùng. Đám người phía xa đứng xem khen không dứt.
- Thường nghe nói tốc độ của huyết tộc chi mạch nhanh đến đáng sợ, hôm nay thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, quá nhanh.
Mạc Khinh Sầu đã biến mất trong không trung. Tuyết rơi, từng bông tuyết trắng lất phất bay. Bông tuyết nhẹ nhàng khi rơi xuống đất như thiên quân vạn quân đập mạnh làm đất nứt ra, mỗi một bông tuyết đều là vậy. Các ma thú bị bông tuyết đóng băng nổ chết, hình ảnh này làm người ta sợ hãi. Đám người xem náo nhiệt vội vã phát ra linh lực hộ thể.
- Huyết mạch của Mạc Khinh Sầu là tinh linh chi mạch, còn là băng tinh linh hiếm thấy. Sau khi phát ra chân thân huyết mạch có thể hóa thân thiên nhiên, cái này quá...
- Tiểu tử biến thái sắp chịu khổ rồi. Tốc độ của Tịch Nhược Trần mau như tia chớp, Mạc Khinh Sầu có thể hóa thân thiên nhiên, hắn không ngăn được.
Có vẻ đúng như bọn họ đoán, lúc trước là Trần Lạc đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu chỉ có đường đỡ, bây giờ hắn bị hai người kia đè đầu đánh. Từng bông tuyết như núi cao đè người Trần Lạc. Tịch Nhược Trần đến vô ảnh đi vô tung, nhanh như tia chớp. Đôi khi là huyết ảnh đầy trời, có lúc là tia chớp đỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Vù vù vù vù vù!
Hàn phong gào thét cuốn bông tuyết bay tới bao phủ Trần Lạc, đóng băng hắn. Lúc băng nổ, Tịch Nhược Trần bỗng nhiên xông lên, nhanh như tia chớp đỏ.
Răng rắc!
Trần Lạc bị đánh rớt xuống.
Bùm một tiếng, Trần Lạc đập thủng mặt đất.
Trong hố sâu to Trần Lạc khẽ hừ, khóe môi tràn máu. Trần Lạc cúi đầu, không ai biết hắn định làm gì.
Hố sâu chi trung, trần lạc muộn thanh nhất thanh, khóe miệng tràn ra nhất ti máu tươi, cúi đầu, không có ai biết hắn yếu làm cái gì.
Trận pháp sao?
Không!
Trần Lạc không ngưng diễn phù văn, hắn biết nếu mỗi lần không đánh lại đều sử dụng trận pháp thì sẽ ỷ lại vào nó, chỉ hại chứ không ích lợi gì. Nếu Trần Lạc muốn sử dụng trận pháp thì đã không chờ đến bây giờ, huống chi đối phó với Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu chưa đến nông nỗi buộc hắn dùng trận pháp.
- Ta đã nói sẽ khiến ngươi trả giá đắt cho hành động của mình.