- Nếu thật sự có người thập chuyển thì gả cho hắn có ngại gì?
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đang trò chuyện chợt có tiếng quý hú, một con quỷ linh giương nanh múa vuốt vọt hướng Trần Lạc.
- Trần phú ông, cẩn thận!
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển biến sắc mặt, định ra tay thì phía xa người Trần Lạc tỏa ánh sáng, lửa cháy hừng hực bốc lên cao cả chục thước. Linh lực dao động khổng lồ lan tràn làm Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cực kỳ giật mình.
- Linh lực thật cường đại, cỡ mười vạn quân. Không lẽ Trần phú ông đã mở năm linh luân?
Tuy Lạc Anh là tay mơ trong lĩnh vực trận pháp nhưng về tu hành rất là giỏi. Lạc Anh chỉ dựa vào dao động đã suy đoán linh lực của Trần Lạc cao cỡ mười vạn quân. Mỗi khi mở một linh luân sẽ tăng lực lượng một vạn quân, cộng lực lượng công pháp, tu vi đến năm linh luân thì độ mạnh linh lực ước chừng mười vạn quân.
Tiết Thường Uyển chỉ vào Trần Lạc, có vẻ nàng thấy chuyện gì rất khó tin, lắp bắp không nói nên lời:
- Hắn... Hắn... Hắn...
Lạc Anh cẩn thận cảm ứng linh lực của Trần Lạc, khiến nàng nghi ngờ là không cảm nhận được hơi thở linh luân, không một chút nào, cũng không có hơi tohử công pháp hay linh nguyên, chỉ có nhất chuyển, lưỡng chuyển, tam chuyển... Lục chuyển, thất chuyển... Cửu chuyển... Thập chuyển!
- Trời ơi!
Lạc Anh cảm ứng được thập chuyển linh lực thì khuôn mặt yêu diễm quyến rũ tràn ngập giật mình, mắt trợn to, há hốc mồm như thấy thiên thần giáng xuống.
Trần Lạc sử dụng linh lực, vận chuyển Hỏa Giao Kình đánh ra hồn Liệt Diễm Khai Thiên Trảm, một chiêu giết ngay con quỷ linh đánh lén.
- Trời ơi, thần ơi, má ơi, Trần phú ông thật... Thật sự là linh lực thập chuyển!
Khi đó Lạc Anh vì khiến mình có linh lực thập chuyển mà dốc hết túi ra nhưng cuối cùng không thành công. Vì đã trải qua khó khăn nên Lạc Anh thấy Trần Lạc thập chuyển làm nàng kinh hoàng, giật mình vô cùng, không dám tin sự thật này.
Nói thật mình thì Tiết Thường Uyển không thua gì Lạc Anh. Bởi vì Tiết Thường Uyển nhớ rõ một năm trước tu vi của Trần Lạc bị phế, bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất. Tám tháng trước trong hội thi Kim Thủy Vực tu vi của Trần Lạc là mở tám linh mạch. Mười tháng trước khi tham gia thí luyện Trung Ương học phủ, tu vi của Trần Lạc là linh lực ngũ chuyển, lúc đó uy lực một chiêu hổ gầm chấn đệ nhất nhân Trần phú ông biến dị thất chuyển Đỗ Phong miệng hộc máu. Cách thí luyện chỉ mới một tháng mà tu vi của Trần Lạc đã là linh lực thập chuyển.
Trời ơi!
Tiết Thường Uyển không thể chấp nhận tốc độ tu luyện kinh thế hãi tục của Trần Lạc, càng làm nàng khó tin là hắn biến thái đến nỗi linh lực thập chuyển.
Sao Trần Lạc làm được?
Không chỉ Tiết Thường Uyển muốn biết vấn đề này mà Lạc Anh cũng vậy. Lạc Anh kích động chạy tới giật mạnh hai tay Trần Lạc, trợn to mắt.
Lạc Anh gào thét:
- Trần phú ông, sao ngươi có linh lực thập chuyển?
- Ta cũng không biết, tự nó thập chuyển.
Tự nó thập chuyển?
Tiết Thường Uyển, Lạc Anh không hiểu cái gì gọi là tự nó thập chuyển. Trần Lạc nói vậy là sao?
Lạc Anh ngẩn người sau đó tức giận, rống to:
- Ngươi cho rằng lão nương là đồ ngốc sao? Linh lực làm sao tự mình thập chuyển được? Nói mau, cho ta biết sao ngươi làm được?
Trần Lạc không nói dối, hắn bị nhốt trong hố đen không gian loạn lưu ba năm bỗng nhiên linh lực thập chuyển. Nếu không phải chuyện này xảy ra trên người mình thì Trần Lạc không tin, bản thân hắn còn như vậy càng đừng nói tới Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Trần Lạc cố gắng giải thích hợp lý:
- Ta cũng không biết chuyện gì, tự nhiên nó thập chuyển.
Lạc Anh thấy Trần Lạc không có vẻ gì là nói dối, nàng tan vỡ, đấm ngực giậm chân.
Lạc Anh không thể chấp nhận sự thật này, tức giận quát:
- Nhảm nhí! Lão nương sử dụng lực lượng biến dị, huyết mạch phượng hoàng, vận mệnh bàn thạch, cộng thêm mấy chục trận pháp phụ trợ, nuốt một đống linh đan hỏa bạo vẫn không thể thập chuyển. Sao ngươi làm được? Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch?
Trần Lạc lắc đầu.
- Ngươi mở mệnh chi linh hải?
Trần Lạc lắc đầu.
Tiết Thường Uyển ngơ ngác nói:
- Hắn mở linh hải thất bại, là tử hải.
- Trời trời, ta đã nhớ ra, linh hải của ngươi chết, là tử hải. Ui da, lão nương nhức đầu quá.
Lạc Anh bị tình huống này hù giật mình, bị kích thích lớn, thần kinh đau nhức. Lạc Anh che trán ngồi xổm xuống, rất là ủ rũ.
Lạc Anh lầm bầm:
- Ông trời quá bất công. Ta thông minh, tư chất ưu tú như vậy mà không có linh lực thập chuyển. Cái tên này linh hải chết sao có thể thập chuyển? Ui da, ta nhức đầu quá, thật bất công, sao có thể như vậy.
Tiết Thường Uyển nhíu chặt mày, lầm bầm:
- Càng bất công là linh lực thập chuyển của hắn ẩn chứa lực lượng đến mười vạn quân, hầu như tương đơng cảnh giới thứ ba mở năm linh luân
Ầm!
Lời nói của Tiết Thường Uyển như quả bom nổ đầu Lạc Anh trống rỗng.
Đúng vậy, tên này không chỉ có linh lực thập chuyển! Độ mạnh linh lực của Trần Lạc hầu như là mười vạn quân, sánh bằng vu sư trung cấp mở năm linh luân!
Trời ơi!
Tại sao!?
Dù là linh lực thập chuyển cũng không thể biến thái như vậy.
Không phải khả năng chịu đựng của Tiết Thường Uyển, Lạc Anh kém mà thật sự là linh lực thập chuyển, lực lượng mười vạn quân quá kinh thế hãi tục, giống như... Như thấy một con kiến vác con voi chạy nước rút, rất khó chấp nhận điều này. Tiết Thường Uyển, Lạc Anh kích động, bị đả kích lớn. Hai thiếu nữ đứng ngây tại chỗ thật lâu, cuối cùng đành dùng câu thằng khờ có phúc của nó để an ủi mình.
Tuy tự an ủi có thể xoa dịu tâm hồn bị thương nhưng không thể trấn an trái tim kiêu ngạo của Tiết Thường Uyển, Lạc Anh. Hai thiếu nữ trút hết oán hận lên người quỷ linh.
- Bất công, quá bất công! Chết đi, chết hết đi!
Lạc Anh điên cuồng, điên cuồng bộc lộ chân thân huyết mạch biến thành một con phượng hoàng lửa. Tiết Thường Uyển bị đả kích nặng nề, cũng bộc lộ chân thân thiên sứ. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cảm thấy chỉ có như vậy mới cân bằng tâm lý một chút. Bởi vì lực lượng linh lực thập chuyển của Trần Lạc quá biến thái, biến thái đến nỗi chỉ là linh hải biến dị, dù là mệnh chi linh hải cũng không thể sánh bằng. Có mỗi chân thân huyết mạch là khiến Lạc Anh, Tiết Thường Uyển thấy được an ủi.
Chân thân huyết mạch của Lạc Anh rất cường đại, nàng phóng qua đâu là toàn bộ quỷ linh bị đốt thành tro. Chân thân tiên sứ của Tiết Thường Uyển càng lợi hại, hơi thở thần thánh làm toàn bộ quỷ linh run rẩy sợ hãi.
Có Lạc Anh, Tiết Thường Uyển mở đường, Trần Lạc thong dong theo sau.
- Trần phú ông, mở to mắt ra nhìn chân thân linh thạch của tỷ tỷ đây, ngươi có không? Ngươi có không? Đồ biến thái chết tiệt!
Trên đường đi Lạc Anh khoe khoang chân thân huyết mạch của mình làm Trần Lạc không biết nên nói cái gì.