Thiên Vu

Chương 289: Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai



Lâm Hải Chuy ẩn chứa lực lượng một trăm năm mươi vạn quân đập tới. Trần Lạc không nhúc nhích, ánh sáng phát ra, nhấc chân giẫm một cái. Đất nứt, một cột ánh sáng mặt trời bắn lên đánh tan Lâm Hải Chuy Kích ẩn chứa lực lượng một trăm năm mươi vạn quân.

Mọi người chưa kịp kinh thán vì tất cả bị ánh sáng linh quyết đầy trời làm hoa mắt. Vô số ánh sáng đầy trời, các loại lực lượng, thuộc tính, linh quyết phô thiên cái địa ập đến.

Làm sao tránh? Làm sao né? Làm sao chắn? Làm sao đỡ?

Mọi người trợn to mắt nhìn. Thanh niên áo lam không đỡ, không chắn, không né, càng không tránh. Ánh sáng rực rỡ từ người thanh niên áo lam lóe lên nhưng không biến mất mà tiếp tục nhấp nháy. Đó là ánh sáng chói mắt đến tận cùng, là ánh nắng rực rỡ làm người ta mù lòa. Dù nhắm mắt lại vẫn có thể thấy ánh sáng đó, quá rực rỡ, chói lòa, như nhìn ánh nắng.

Khi ánh sáng mặt trời biến mất, mọi người mở mắt ra thì thấy hình ảnh làm da đầu bọn họ tê dại, linh hồn run cầm cập.

Một tiếng hổ gầm điếc tai đột ngột vang lên, làm màng tai người đau nhức, choáng váng hao mắt. Trần Lạc gầm rống, hai vai run run, đôi tay vung. Người Trần Lạc run lên, ánh sáng mặt trời nhấp nháy bỗng hình thành một vòng tròn như có vầng mặt trời đột nhiên buông xuống. Trong vầng mặt trời diễn hóa ra con cọp ánh sáng cao chín thước. Chỉ một con sao? Không!

- Grao! Grao grao grao!

sí quang cự hổ chen chúc nhau chạy ra, tiếng gầm không dứt bên tai. Trong khoảnh khắc sí quang cự hổ nhiều không đếm xuể diễn hóa ra. Khi vầng mặt trời biến mất, khắp nơi là sí quang cự hổ. Linh thức quét qua, có khoảng tám trăm sí quang cự hổ. Khiến người rợn tóc gáy là mỗi con sí quang cự hổ ẩn chứa lực lượng cao đến tám mươi mốt vạn quân, trời!

Ông trời ơi!

Khi mọi người thấy hình ảnh khủng bố này thì trợn to mắt, há to mồm như thấy kỳ tích khó tin. Không, khiến người giật mình còn hơn là kỳ tích, quá khó tin.

Không phải bọn họ chưa từng thấy có người đánh ra oai vũ chi hồn lực lượng tám mươi mốt vạn quân. Nhưng mọi người chưa từng thấy ai có thể trong chớp mắt đánh ra tám trăm oai vũ chi hồn, mỗi một oai vũ chi hồn ẩn chứa lực lượng tám mươi mốt vạn quân. Đừnng ói tám trăm, bọn họ chưa từng nghe nói cỡ một trăm oai vũ chi hồn. Đây không phải vấn đề sức chiến đấu cao hoặc thấp mà là linh hồn có chịu nổi không, linh lực đủ không? Bọn họ không biết linh hồn đạt đến trình độ gì, không biết linh lực thâm sâu đến cỡ nào mới chịu nổi trong khoảnh khắc đánh ra tám trăm oai vũ chi hồn, bởi vì chưa từng có ai làm như vậy, thậm chí chưa nghe nói qua.

Đừng nói trong khoảnh khắc, dù đánh ra tửng oai vũ chi hồn cũng hiếm ai phát ra tám trăm oai vũ chi hồn mà không hao hết lực lượng. Nên biết lúc trước Đỗ Phong đánh ra hơn bảy mươi linh quyết chứa năm mươi vạn quân, linh nguyên của gã bị tiêu hao sạch, mệt lả người. Đây mới chỉ là hơn bảy mươi linh quyết, nếu là con số tám trăm thì có khái niệm gì? Đánh từng cái ra còn như thgế huống chi thanh niên áo lam nháy mắt tung ra tám trăm oai vũ chi hồn?

Không phải mọi người không chấp nhận được mà vì hình ảnh chứng kiến vượt mức tưởng tuợng. Thân phận tôn quý, đến từ hoàng gia, kiến thức rộng rãi như Tần Phấn cũng kinh hoàng, hoảng sợ.

Tần Phấn cảm thấy da đầu tê dại, nổi da gà da vịt.

Quá kinh dị!

Quá khủng bố!

Tám trăm con oai vũ chi hồn ẩn chứa lực lượng tám mươi vạn quân quẫy đầu, cùng gầm rống. Tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, chấn mặt đất xung quanh run rẩy. Tiếng gió rít lướt qua.

Cộp cộp cộp cộp!

Tám trăm con sí quang cự hổ gầm rống xông lên, như ma thú triều bái, đất rung rinh, tình hình rất đồ sộ.

Tám trăm hổ khiếu chi hồn xông hướng ngàn linh quyết như hai phe đấu nhau. Vừa tiếp xúc, cả ngàn linh quyết tan tác, tám phần mười bị đánh tan tại chỗ. Chưa xong, tám trăm oai vũ chi hồn nghiền áp linh quyết rồi xông tới gần ngàn người.

Ngàn người thấy vậy sợ hãi đầu óc trống rỗng, mất hồn mất vía, đứng ngây tại chỗ không biết làm sao.

Tám trăm oai vũ chi hồn nghiền áp qua, ngàn đệ tử phía đối diện trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ. Oai vũ chi hồn xông qua bốc lên khói báo bụi. Khi tám trăm oai vũ chi hồn biến mất, mọi người đã nín thở. Bọn họ giương mắt nhìn, ngàn người nằm trong vũng máu, có đầu rơi máu chảy, có bảo y rách nát, có cực kỳ chật vật, mỗi người đều bị thương khá nặng.

Một chiêu!

Một chiêu đánh gục ngàn người.

Trần Lạc này cường đại đến vượt sức tưởng tượng.

Tưởng Bình, Thường Đức Hải, Ký Anh Vũ, Trình Ngọc Thư, Triệu Ngân Hà, các cao thủ hơn trăm vạn quân người không có vết máu, oai vũ chi hồn tám mươi vạn quân bình thường không làm gì bọn họ được. Nhưng các cao thủ lực lượng hơn trăm vạn quân ngây như phỗng, mặt xanh mét không còn chút máu, bị hù teo tim.

Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn vừa mới tập hợp các cao thủ định tới tìm Trần Lạc tính sổ, gã truyền tống đến quảng trường định hét mấy câu ra oai. Nhưng khi Mạnh Giản chính mắt nhìn tám trăm oai vũ chi hồn đánh gục ngàn người thì chết đứng, há to mồm không nói nên lời. Các cao thủ bị Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn kêu tới thấy hình ảnh này thì biểu tình kinh hoàng, không dám lên tiếng.

Đừng nói là nhóm Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Phong Bưu đem đội quân tinh duệ Chấp Pháp Đường gồm một trăm cao thủ sức chiến đấu trăm vạn quân kéo đến quảng trường, thấy tình hình này cũng bị hù ngây người. Đừng nói chấp pháp, cả đám không dám thở mạnh.

Trong chiến trường còn sót lại dao động dấy lên gió to, thanh niên áo lam đứng yên như độc cô chiến thần, cực kỳ hung hãn, không dính máu nhưng khiến người kinh sợ.

Áo lam bay lên, tóc đen bay rối.

Bóng dáng cô đơn, thân hình cao lớn, biểu tình âm trầm, mắt đỏ rực, đây chính là Trần Lạc, một người tĩnh như bóng ma, động như mặt trời.

Trong đất cát bay lên, Trần Lạc nhúc nhích, từng bước tới gần.

Phía đối diện, ngàn người sợ hãi bay mất hồn vía, thụt lùi hướng quảng trường truyền tống.

Tưởng Bình, Thường Đức Hải, Ký Anh Vũ, Trình Ngọc Thư, Triệu Ngân Hà, các cao thủ hơn trăm vạn quân thấy mọi người thụt lùi thì cũng không giữ mặt mũi nữa, lùi đến chỗ quảng trường truyền tống.

Hình ảnh này quái dị khó tả.

Có từng gặp qua cảnh tượng một người động, ngàn người trốn?

Chính là đây.

Lãnh Cốc nói:

- Quá điên cuồng! Rất biến thái!

Tần Phấn hít sâu, nói:

- Một người động, ngàn người hoảng, cái tên Trần Lạc xứng với hai chữ chiến thần.

Lạc Anh giật mình kêu lên:

- Sao Trần phú ông... Lợi hại quá vậy?

Vị Tiểu Yêu si mê nói:

- Ta muốn nam nhân này.

La Phù kích động nói:

- Đây mới là gia, không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, bá đạo uy vũ, cực kỳ cuồng! Đây là tứ gia của Long Xà viện chúng ta!

Trần Lạc chậm rãi bước tới, ngàn người hoảng loạn lùi đến quảng trường truyền tống.

Đám người được Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn kêu tới định bỏ đi, dù sao đối phương một chiêu đánh gục cả ngàn người, đã vượt qua khả năng hiểu biết của bọn họ. Nói không sợ là lừa mình dối người, đội quân tinh nhuệ Chấp Pháp Đường còn hoảng loạn.