- A? Đây là Trần Lạc đại thiên tài cũ của Tiểu La Thiên học viện chúng ta, trùng hợp thật, ta đang định đi xem ngươi vàVệ Đông học đệ so đâu.
Đinh Tử Hiên mỉm cười như quân tử phong độ nói:
- Nghe nói trong ba tháng ngắn ngủi ngươi mở ba linh mạch và đều biến dị, còn tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại thành, thật khiến người mở rộng tầm mắt.
Trần Lạc không ngờ hôm nay toàn gặp người quen, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Ngươi mới nói là ta là thiên tài, mở một, hai linh mạch dễ như trở bàn tay.
Đinh Tử Hiên buồn cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đinh Tử Hiên cười lắc đầu, nói:
- Ừm! Thiên tài, là thiên tài. Chút nữa so đấu với Vệ Đông học đệ ta rất mong chờ biểu hiện của thiên tài, ngươi tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.
Đinh Tử Hiên định nói gì thêm, Diệp Thanh ở bên cạnh mất kiên nhẫn hối:
- Này Tử Hiên sư huynh, vẫn chưa xong sao? Ta nói rồi, hắn và chúng ta không cùng một thế giới, sư huynh quan tâm hắn làm gì? Thật chán chết, ta giận rồi, hừ!
Diệp Thanh giục ngựa tiến lên, bỗng ghìm dây cương ngoái đầu lại nhìn Trần Lạc, bực bội nói:
- Này Trần Lạc, ngươi vì đi đường tắt, tu vi bị phế thì ngoan ngoãn ở trong Tiểu Kim Câu học viện sống đi, bày đặt so đấu với người ta làm gì? Ngươi mở ba linh mạch trong bốn tháng, ngươi tưởng mọi người không biết ngươi dùng cách gì sao? Chẳng qua mọi người không muốn vạch trần ngươi. Thật tình, biết rõ sẽ thua còn tỷ thí làm gì? Báo hại ta phải đi cổ vũ cho Vệ Đông học đệ, lãng phí thời gian của ngươi thì không sao nhưng thời gian của ta rất quý.
- Trác Vệ Đông muốn ước đấu với ngươi, hắn là học đệ, sao ta có thể không đi?
- Liên quan gì ta?
Trần Lạc lười nhìn Diệp Thanh, nhấc chân bước đi.
- Ngươi...! Ngươi...!!
Gia đình Diệp Thanh giàu có hơn người, tử nhỏ được nuông chiều, ở trong Tiểu La Thiên học viện được các lão sư yêu thương, các học đồ nịnh bợ, đã khi nào bị người khinh khi như vậy? Diệp Thanh tức giận mặt xanh mét chỉ vào Trần Lạc, nghiến răng.
Diệp Thanh tức giận quát:
- Ngươi...! Ngươi dám cuồng trước mặt Diệp Thanh ta, hôm nay ta...
Trần Lạc đang đi chợt dừng bước, vụt xoay người lại, khuôn mặt nhu lạnh băng, đôi mắt đen láy dấy lên sóng thần.
Trần Lạc hét to một tiếng:
- Trần Lạc ta luôn cuồng như vậy, không lẽ đây là lần đầu ngươi biết ta sao? Ta nói cho ngươi biết, Diệp Thanh, nghĩ tình quá khứ nên hôm nay ta nhịn ngươi một lần, chỉ có một lần, sẽ không có lần thứ hai!
Diệp Thanh nhìn bóng lưng Trần Lạc dần khuất xa, tức giận mặt xanh mét, hoa dung nguyệt mạo tràn ngập tức giận. Nếu không phải bị Đinh Tử Hiên ngăn lại, với tính tình của Đinh Tử Hiên sớm giơ tay quất roi.
- Thanh Nhi sư muội, bây giờ nguyên Trường Tín thành đều biết hôm nay hắn quyết đấu với Vệ Đông học đệ, nàng đánh bị thương Trần Lạc sẽ có người nói bậy.
Đinh Tử Hiên không lớn tuổi nhưng rất lý trí trưởng thành, có lẽ vì xuất thân từ gia tộc nên từ nhỏ gã đã bị huấn luyện. Đinh Tử Hiên hiểu biết chuyện gì cũng nhiều hơn mọi người.
Đinh Tử Hiên an ủi Diệp Thanh:
- Sư muội, Trần Lạc chỉ là một phế vật, là con kiến trong mắt chúng ta. Sư muội nói xem sư muội so đo với phế vật làm gì?
- Phế vật? Đúng vậy, Trần Lạc là phế vật làm người ta ghét, bản tiểu thư không so đo với hắn!
Có lẽ vì quá tức giận nên ngực Diệp Thanh phập phồng, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lạc rời đi, hung dữ nói:
- Hừ! Trần Lạc, ta vốn không muốn so đo với ngươi, hôm nay ngươi dám cuồng trước mặt ta, bản cô nương sẽ nhớ kỹ. Ta sẽ làm ngươi quỳ dập đầu trước mặt ta xin tha! Tức chết ta, không nhìn xem ngươi là cái thứ gì, lưu lực đến mức này còn dám vênh váo trước mặt bản cô nương!
Đinh Tử Hiên an ủi thât lâu Diệp Thanh mới dịu đi, cơn giận nguôi ngoai.
- Sư muội, sắp đến giờ, chúng ta mau đi đi.
- Được, đi. Bản cô nương vốn không hứng thú cuộc so tài này bây giờ ta thấy mong chờ, thật muốn xem cảnh phế vật bị đánh.
Diệp Thanh vung roi quất mạnh vào con ngựa, tiếp tục bảo:
- Nhớ nói với Vệ Đông học đệ đừng nương tay, hôm nay ta muốn Trần Lạc đổ máu!
Qia mười phút ba người tự giục ngựa đến gần đài đá xanh. Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Cao Phi đến dấy lên xôn xao. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh rất nổi tiếng, tuy Cao Phi không phải học đồ cao cấp nhưng cũng là số một trong học đồ sơ cấp.
Dần dần trong đám người bắt đầu xôn xao, bởi vì đã sắp đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu. Chắc không phải Trần Lạc thật sự sợ không đến đi? Mọi người càng nghĩ càng thấy rất có thể, nên biết trong sân trừ Tiểu La Thiên học viện ra có nhiều người nghi ngờ Trần Lạc lại xâm nhiễm hắc ám nên tu vi mới tiến bộ siêu nhanh. Trong khi mọi người suy đoán lung tung thì có kẻ kêu lên:
- Nhìn kìa, Trần Lạc đến!
Nếu bàn về danh tiếng thì trong Trường Tín thành không ai không biết Trần Lạc, khác nhau là lúc trước mọi người xem hắn là điển hình thiên tài, giờ là mặt trái.
Trần Lạc đi tới, hắn mặc áo lam thân hình càng gầy guộc, đặc biệt khuôn mặt trắng nhu như con gái cho người cảm giác yếu đuối. Nhiều người Trường Tín thành từng nhìn lầm Trần Lạc là con gái bởi vì hắn có khuôn mặt rất đẹp, da trắng trẻo còn hơn cả thiếu nữ. Huống chi Trần Lạc đứng bên cạnh Ngưu Manh cao gần hai thước, to lớn vạm vỡ, da ngăm đen. Ngưu Manh càng tôn lên Trần Lạc mảnh mai.
Trần Lạc đến khiến đám người ồn ào lên, mặc kệ người Trường Tín thành đến xem kịch vui hay học đồ Tiểu La Thiên học viện đều đã hai măm không thấy hắn. Lại gặp thiên tài cũ khiến nhiều người thổn thức.
Đứa trẻ này thật đáng thương, nếu không xâm nhiễm hắc ám chắc bây giờ đã là đệ tử của Trung Ương học phủ.
Các học đồ Tiểu La Thiên học viện thì bàn tán xôn xao, dù gì bọn họ từng trưởng thành dưới ánh sáng thiên tài Trần Lạc chói mắt. Đám lão sư Tiểu La Thiên học viện cách năm tháng lại gặp Trần Lạc vaãn như lần trước lắc đầu thở dài, cực kỳ thất vọng.
- Vệ đông, tới lúc rồi, ngươi lên đài đi.
Lý chấp sự mở mắt ra, dặn dò:
- Khi đánh nhau đừng e ngại cái gì, Tiểu La Thiên học viện là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của ngươi, cứ thoải mái đánh.
Trác Vệ Đông vô cùng tự tin gật đầu, nói:
- Lý chấp sự, các lão sư hãy yên tâm.
Trác Vệ Đông dịnh lên đài thì Diệp Thanh tới gần nói:
- Đông Vệ học đệ, hôm nay học tỷ cố ý đến cổ vũ cho ngươi, tuyệt đối đừng làm học tỷ thất vọng.
- Đa tạ học tỷ quan tâm, Vệ Đông chắc chắn sẽ không làm học tỷ thất vọng!
Được Diệp Thanh quan tâm làm Trác Vệ Đông rất vui.
Diệp Thanh nói:
- Lúc đến đây ta gặp Trần Lạc nhưng hắn dám chống đối ta, ngươi phải dạy dỗ hắn thay ta biết không?
Đôi mắt Diệp Thanh độc ác nhìn Trần Lạc đứng ở phía xa.
- Tên phế vật đó dám ăn hiếp học tỷ? Thật là buồn cười!
Trác Vệ Đông tức giận siết chặt nắm tay, hận không thể đi lên đánh Trần Lạc bầm dập ngay.