Thiên Vu

Chương 331: Truyền thuyết mặt trắng nhỏ



- Cũng được.

Vốn gặp Tiết Thường Uyển tại đây khiến Trần Lạc thấy bất ngờ, lòng hơi vui mừng. Tuy nhiên Trần Lạc trông Tiết Thường Uyển có vẻ rầu rĩ, trong phút chốc hắn không biết nói sao.

Hai người hỏi thăm đơn giản sau đó im lặng.

Cuối cùng Tiết Thường Uyển hơi cúi đầu, hỏi:

- Ngươi... Gần đây có thấy khó chịu gì không?

Trần Lạc nhướng mày nói:

- Khó chịu?

Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

- Khó chịu gì? Ta rất tốt.

- Ý ta nói Đại Nhật linh nguyên của ngươi.

Trần Lạc không hiểu ra sao:

- Đại Nhật linh nguyên của ta làm sao?

- Lời lúc trước ngươi nói với ta là thật sao?

Trần Lạc càng buồn bực, hỏi:

- Lời gì?

- Ngươi nói...

Tiết Thường Uyển khó mở miệng, nàng quay người, lắp bắp nói:

- Ngươi nói chỉ... Chỉ có âm dương giao hợp mới áp chế Đại Nhật linh nguyên của ngươi, có... Thật không?

Âm dương giao hợp?

Trần Lạc ngẩn người, chợt nhớ lần gặp trước hắn dùng cách này hù Tiết Thường Uyển bỏ chạy, không lẽ nha đầu này biến mất vài tháng là vì điều này sao? Tiết Thường Uyển tin là thật?

Trần Lạc không biết Tiết Thường Uyển có ý gì, khẽ thở dài:

- Ta không khẳng định âm dương giao hợp có áp chế được Đại Nhật linh nguyên không, nhưng bây giờ chỉ có thể ngựa lành chữa ngựa què, có cách này là thử được. Tiếc rằng... Không ai giao hợp với ta.

Tiết Thường Uyển im lặng, không biết nàng nghĩ gì.

Trần Lạc cố ý trêu Tiết Thường Uyển, thở dài thườn thượt:

- Không biết tại sao gần đây cơ thể khó chịu, đôi khi linh hải còn vặn vẹo như sắp nổ, có lẽ ta không sống được bao lâu.

Tiết Thường Uyển lắp bắp lặp lại:

- Nếu như... Nếu như... Nếu như...

Trần Lạc vội hỏi:

- Nếu sao?

- Nếu như... Ta nguyện ý giúp ngươi...

Nói đến đây Tiết Thường Uyển càng cúi gằm mặt, giọng nhỏ như mũi kêu.

Cha nó!

Nàng thật sự đồng ý!

Tuy vừa rồi Trần Lạc đã đoán được nhưng tai nghe Tiết Thường Uyển nói vẫn làm hắn ngạc nhiên, thầm than nha đầu đúng là lương thiện, thơ ngây.

Tuy Trần Lạc không phải chính nhân quân tử nhưng không đến mức dụ dỗ thiếu nữ giao hoan, huống chi cô nương vì lo cho mình nên xả thân cứu giúp. Cô nương tốt như vậy sao Trần Lạc có thể nhẫn tâm phá hoại?

Trần Lạc nghĩ lần này hơi quá đá, nói:

- Cái kia... Tiết Thường Uyển, thật ra... Nàng không cần làm vậy.

- Ta đã suy nghĩ kỹ.

- Không phải, ý của ta là bây giờ linh nguyên rất bình thường, không có dấu hiệu tự nổ. Âm dương giao hợp là ta nói xọa chỉ muốn đùa nàng, xin đừng tin là thật.

- Ta đã nói là ta suy nghĩ kỹ rồi, ngươi không cần lo cho ta, là tự ta muốn giúp ngươi.

Cái này...

Trần Lạc lắc đầu, cười bất đắc dĩ tiếp tục giải thích. Nhưng Trần Lạc có nói gì chỉ là cái cớ từ chối với Tiết Thường Uyển, xem hắn là người rất cao thượng, thà tự nổ chứ không giao hoan với nữ nhân cứu mạng mình. Trần Lạc dở khóc dở cười, mặc kệ hắn giải thích rớt lưỡi nhưng Tiết Thường Uyển không nghe lọt tai, khăng khăng muốn giúp đỡ. Trần Lạc càng giải thích thì Tiết Thường Uyển càng kiên quyết hơn.

Cuối cùng Tiết Thường Uyển xoay người lại, nói:

- Sao ngươi cứ lải nhải vớ vẩn, ta đã nói là ta tự nguyện giúp ngươi, đừng tìm cớ gì nữa. Ta không cần ngươi phụ trách, hai là sẽ không quấn quýt ngươi. Ta không sợ thì ngươi sợ cái gì? Ngươi có còn là nam nhân không?

- Cha nó!

Trần Lạc bật cười, không biết nên nói cái gì. Trần Lạc không thèm giải thích, bước tới ôm Tiết Thường Uyển.

Biểu tình Tiết Thường Uyển ngây ngẩn, người khẽ run, hoảng hốt hỏi:

- Ngươi làm cái gì!?

- Chẳng phải nàng đồng ý âm dương giao hoan với ta sao?

Hai tay Trần Lạc ôm eo nhỏ. Tiết Thường Uyển vùng vẫy nhưng bị Trần Lạc ôm chặt hơn, hai người dán sát vào nhau. Tiết Thường Uyển vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy mạnh Trần Lạc.

Tiết Thường Uyển cúi đầu nói:

- Đúng là ta đồng ý ngươi nhưng không phải bây giờ, hãy mau thả ta ra, nếu bị ai thấy thì không tốt.

- Chọn ngày không bằng tình cờ, ta thấy hôm nay đi.

Trần Lạc ôm siết Tiết Thường Uyển, nhìn bốn phía, cười nói:

- Chúng ta tìm một chỗ không người.

- Loại chuyện này sao có thể tùy tiện chọn?

- Sao? Không lẽ còn muốn tổ chức lễ mừng?

- Ý ta không phải vậy... Ta...

Tiết Thường Uyển thật sự không biết nên nói cái gì. Tiết Thường Uyển khó khăn lắm mới quyết định giao cơ thể ra cho người thương, nhưng tình hình bây giờ là sao? Trong suy nghĩ của Tiết Thường Uyển thi cùng người thương làm lễ chu công, cá nước thân mật là chuyện mộng mơ, tại sao có thể xả ra trong Thần Cơ tháp? Chênh lệch quá xa so với tưởng tượng.

Tiết Thường Uyển lắc đầu, nói:

- Ngươi mau buông ta ra, nơi này có rất nhiều người.

Không biết có phải bẩm sinh hay Trần Lạc có sở thích kỳ lạ, hắn nhìn Tiết Thường Uyển vừa xấu hổ vừa giận dữ thì lòng nổi lên cảm giác là lạ. Trần Lạc nghi ngờ phải chăng mình rất dê?

- Nếu ta đã đồng sy ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, ngươi thả ta ra được không?

Tiết Thường Uyển sợ bị người thấy, nhìn khắp nơi, cố cạy tay Trần Lạc ra.

Tiết Thường Uyển nói:

- Ít nhất cho ta chuẩn bị.

- Cái này có gì mà chuẩn bị? Cởi y phục ra trực tiếp giao hoan là được.

- Sao ngươi có thể hạ lưu như vậy?

Đoạn thời gian trước Tiết Thường Uyển có nghiên cới về âm dương hợp oan, nó không đơn giản là xác thịt giao hợp mà phải nhờ vào âm dương hợp hoan đại trận phụ trợ, khiến linh hải hai bên lôi kéo nhau. Thậm chí linh hồn giao hợp mới đạt đến hiệu quả âm dương giao hòa. Tiết Thường Uyển định giải thích bỗng cảm thấy không đúng, bởi vì nàng phát hiện có người bay tới gần, thật là sợ cái gì là thứ đó đến.

Tiết Thường Uyển mạnh đẩy ngực Trần Lạc:

- Có người đến, ngươi mau thả ta ra!

Trần Lạc cảm ứng có người đến mới chịu thả ra. Tiết Thường Uyển thở phào, nàng cảm giác không ổn, có người đến càng lúc càng gần. Tiết Thường Uyển vội giơ tay ngưng diễn phù văn nhanh như chớp bày biến sắc huyễn tượng trận pháp bao phủ hai người. Ánh sáng nhấp nháy thay đổi theo cảnh vật xung quanh, dần hòa thành một thể.

- Ta đã thả nàng ra rồi cần gì bày loại trận pháp này?

Giữa hư không, Trần Lạc trêu chọc:

- Làm gì như yêu đương vụng trộm?

- Ngươi vô sỉ!

Có lẽ vì lo âu hoặc xấu hổ nên Tiết Thường Uyển bối rối đã bày ra biến sắc huyễn tượng trận pháp.

- Mấy tháng không gặp tạo nghệ trận pháp của nàng tăng tiến nhiều.

Trong lĩnh vực trận pháp có thể nói Trần Lạc là tông sư, Tiết Thường Uyển bày ra biến sắc huyễn tượng trận pháp chỉ vài giây làm hắn rất bất ngờ.

Tiết Thường Uyển trừng Trần Lạc:

- Ngươi không nói lời nào sẽ chết sao?

Một đám người xuất hiện trong không trung, dường như đang đánh nhau. Ba người bị hơn hai mươi người bao vây đánh liên tục thụt lùi. Trần Lạc thấy tình hình này thầm nghĩ hỏng rồi. Vì ba người bị bao vây vừa đánh vừa lùi, hướng bọn họ đi là chỗ Trần Lạc. Tiết Thường Uyển bày biến sắc huyễn tượng trận pháp chỉ ngụy trang hai người hòa vào phong cảnh xung quanh chứ không phải giấu đi, tức là nếu có ai đi ngang qua sẽ đụng vào cơ thể Trần Lạc, Tiết Thường Uyển.