Mọi người đều biết linh hồn là căn nguyên, khó lay động, tiếp xúc nhất. Dù sức chiến đấu có cường đại đến mây cùng lắm bị thương cơ thể. Có lẽ một số thủ đoạn có thể chấn thương linh hồn nhưng chỉ chấn thương. Bây giờ Tần Phấn tuyên bố dùng linh nguyên rống to một tiếng chấn linh hồn, linh tượng của người ta xuất khiếu, chuyện này chưa từng nghe nói.
Chỉ có thế sao? Không!
Một thanh âm tà khí càng điên cuồng lọt vào tai mọi người.
- Hai ngươi thật là, một người đòi chấn người ta mất sức chiến đấu tại chỗ, một người càng quá, đòi chấn linh hồn người ta xuất khiếu, lỡ mất mạng thì không hay. Vậy đi, ta cũng thoải mái một lần, nếu Ngạo Phong có thể quát một tiếng làm bọn họ mất sức chiến đấu, Tần Phấn ngươi quát một tiếng chấn linh hồn bọn họ xuất khiếu thì ta sẽ dùng uy lực linh nguyên gào một tiếng khiến linh hồn bọn họ quay về chỗ cũ, linh tượng tự lành, linh hải như ban đầu, linh lực dồi dào, cho bọn họ hồi phục sức chiến đấu ngay.
Thanh âm phát ra từ thanh niên áo lam, hắn ngồi trên bậc thang, gục đầu xuống. Thanh niên áo lam không thèm nhìn ai, hờ hững nói. Giọng thanh niên áo lam vang lên, toàn trường tĩnh lặng. Ngạo Phong nói gã dùng uy lực linh nguyên quát một tiếng khiến mười bốn vu sư cao cấp mất sức chiến đấu ngay.
Tần Phấn nói dùng uy lực linh nguyên quát một tiếng chấn linh hồn mười bốn vu sư cao cấp xuất khiếu.
Bây giờ tiểu tử mặt trắng họ Trần nói... Nói là dùng uy lực linh nguyên quát một tiếng khiến linh hồn quay về chỗ cũ, linh tượng tự lành, linh hải như ban đầu, linh lực dồi dào, hồi phục sức chiến đấu ngay.
Đúng vậy, ngươi có Đại Nhật linh nguyên, ngươi từng rống một tiếng chấn thương ba, bốn ngàn người. Nhưng đó là tiếng rống làm bị thương người, chưa nghe nói có thể chữa khỏi người, lại còn tại chỗ? Ngươi đang kể cổ tích đúng không? Loại chuyện này dù kể cổ tích cũng không ai tin.
Không tin, không một ai tin lời Trần Lạc nói. Mọi người cho rằng Trần Lạc uống say mất lý trí, hồ đồ nói nhảm. Bao gồm Ngạo Phong, Tần Phấn nghe Trần Lạc nói xong cũng ngẩn ngơ.
- Trần Lạc, ngươi khẳng định mình làm được không?
Giọng Trần Lạc không quá khẳng định:
- Chắc được?
- Cái gì mà chắc? Rốt cuộc có được không?
- Có thể.
- Ta không tin.
Ngạo Phong lắc đầu ù đặc.
Vương tử điện hạ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không tin.
- A! Vậy nếu ta làm được thì ngươi làm sao?
Ngạo Phong không tin tà nói:
- Nếu ngươi làm được sau này ta gọi ngươi là Lạc gia.
- Lạc gia? Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc tùy ý ngồi trên bậc thang, luôn cúi đầu.
Trần Lạc nói:
- Còn bạn học Tần Phấn? Chúng ta có nên cá cược không?
- Trước giờ ta không cá cược nhưng đã đến tận đây thì đánh cuộc với ngươi một phen có ngại gì. Nếu ngươi có thể dựa vào uy lực linh nguyên một tiếng rống khiến bọn họ hồi phục như ban đầu, làm được chuyện kỳ tích quỷ thần đó thì ngươi tuyệt đối đủ tư cách xứng ta kêu Lạc gia. Sau này gặp mặt ta sẽ tôn ngươi là Lạc gia để biểu đạt lòng kính ngưỡng. Nhưng nói đi phải nói lại, nếu ngươi không làm được, dù chỉ một chút tỳ vết cũng phải cho ta hỏi một chuyện, ngươi khai thật.
- Đúng vậy! Ta cũng muốn hỏi ngươi một việc.
Ngạo Phong chợt nhớ đánh cuộc với Trần Lạc nhưng quên nêu yêu cầu.
Trần Lạc buồn cười:
- Ô.
Trần Lạc vịn vai Tần Phấn, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Ngạo Phong, vương tử điện hạ.
Trong Trung Ương học phủ uống rượu xong đánh lộn là bình thường nhưng chưa từng thấy chuyện nào kỳ dị như vậy. Mười bốn vu sư cao cấp tìm ba vu sư trung cấp tính sổ. Ba người này không chút sợ hãi, ngược lại một người cuồng ngạo hơn một người, cuồng không biên giới, nói ẩu nói tả. Một người khoác lác bảo chấn người ta mất sức chiến đấu, một người khoe khoang sẽ chấn linh hồn, linh tượng người ta xuất khiếu. Có người cuồng hơn, bảo sẽ chấn người ta hồi phục sức chiến đấu.
Cha nó!
Từng thấy người say rượu nói bốc nói phét nhưng chưa từng gặp điên cuồng như vậy.
Từng thấy người say rượu mặt dày nhưng chưa từng thấy thổi phồng ghê thế.
Ba người kia mặt dày còn đánh cuộc với nhau, không để mắt đến mười bốn vu sư cao cấp, không chút nào. Đây chính là mười bốn vu sư cao cấp, không phải cho mèo mặc các ngươi sỉ nhục!
Một người tuyên bố phế người ta, một người đòi rút hồn người ta, một người bảo cứu người ta. Các ngươi đang chơi chim hay đùa khỉ? Dù có đùa cung không nên như vậy! Nhục, quá nhục.
Đám vu sư cao cấp Nhâm đ*o Pha, Mạnh Đức chưa từng bị nhục nhã như vậy. Đặc biệt là Nhâm đ*o Pha dẫn đầu, gã chưa từng bị xem như người vô hình, đó còn là ba vu sư trung cấp không tiếng tăm gì. Nhâm đ*o Pha tức giận mặt xanh như tàu lá chuối, người run bần bật, biểu tình vặn vẹo.
Nhâm đ*o Pha nghiến răng nói:
- Hay cho ba tên khốn kiếp không biết sống chết! Tốt, tốt, tốt! Hôm nay là các ngươi tự tìm!
Nhâm đ*o Pha quát to, người gã phát ra ánh sáng, đạp bước dài bay vọt ra như mũi tên. Nhâm đ*o Pha giơ vuốt, năm ngón chỉ lên trời như sao băng, đây là linh quyết thiên cấp 'Chích thủ già thiên', uy lực siêu khủng bố.
Cùng lúc đó, người Ngạo Phong cũng lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng như biển cả, linh lực tựa sóng gầm. Ngạo Phong giơ tay chỉ, điểm vào lòng bàn tay Nhâm đ*o Pha. Khiến người bất ngờ là Ngạo Phong dễ dàng chặn lại linh quyết thiên cấp của Nhâm đ*o Pha.
Càng khiến người khó tin hơn là trong ánh sáng của Ngạo Phong chỉ ẩn chứa linh nguyên chi tức, tức là nói gã dựa vào uy lực linh nguyên chặn lại công kích đáng sợ từ Nhâm đ*o Pha. Khoan, linh nguyên chi tức này là Thiên Nhất linh nguyên, đây là một trong biến dị chí tôn linh nguyên.
- Làm một vu sư cao cấp không phát ra linh tượng cũng dám tấn công, ngươi xem thường ta hay coi thường chính mình?
Ánh sáng quanh thân Ngạo Phong tăng vọt, Nhâm đ*o Pha bị gã chỉ một cái lùi ba bước.
- Ngươi...!
Biểu tình Nhâm đ*o Pha kinh hoàng, tuy gã không phát ra linh tượng vì muốn thăm dò nhưng không ngờ linh nguyên của đối phương hùng hồn như vậy.
- Ngươi, các ngươi, tất cả lấy bảo khí, linh tượng ra đi!
Ngạo Phong bước ra một bước, người phát ánh sáng nhấp nháy liên tục. Linh lực dồi dào mênh mông đổ ập xuống bao phủ đám người Nhâm đ*o Pha.
Đám người Nhâm đ*o Pha, Mạnh Đức cảm thấy linh lực khủng bố như sóng gầm ập vào mặt, đè ép bọn họ ngộp thở.
Linh nguyên của một người sao có thể cường đại đến vậy?
Không biết!
Đám người Nhâm đ*o Pha, Mạnh Đức không thể thời gian suy nghĩ, phát ra linh tượng ngăn chặn, có vu sư cao cấp lấy ra bảo khí.
Thiên Nhất linh nguyên tuy là biến dị chí tôn nhưng người xung quanh không phải chưa từng thấy nó, tuy nhiên không có Thiên NHất linh nguyên nào dồi dào hùng hồn như vậy, buộc mười bốn vu sư cao cấp phải phát ra linh tượng, thậm chí bảo khí ngăn cặn.