Bùm một tiếng, vương tử điện hạ không chịu nổi kích thích mãnh liệt ngồi bệch xuống đất.
Gia Cát Thiên Biên được gọi là rồng trong cõi người biểu tình phức tạp, giật mình, không tin nổi.
Gia Cát Thiên Biên thầm nghĩ:
- Chắc người này dã dung nhập mình vào thiên nhiên, nhất niệm sinh vạn pháp, vạn pháp chư biến, hắn là pháp, pháp chính là hắn. Hèn gì hắn dam làm hành động nghịch thiên đến thế, người này có ngộ tính cao hiếm thấy, siêu đáng sợ.
Cùng lúc đó, Tịch Nhược Trần thấm rít gào:
- Không... Không ngờ hắn dung nhập mình vào thiên nhiên, chuyện nghịch thiên như vậy làm sao tồn tại được? Hắn động pháp, bất động cũng là pháp. Người này đã là tự nhiên, làm sao ta đấu lại hắn? Đấu với hắn tương đương đấu tự nhiên chi pháp.
Chỉ có Gia Cát Thiên Biên, Tần Phấn, Ngạo Phong, Tịch Nhược Trần biết sự lợi hại. Bốn người ngộ pháp chi nguyên lực, nên bọn họ biết Trần Lạc thi triển thủ đoạn gì, càng biết sự khủng bố của nó. Nhưng người khác như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Nghịch Lang Gia, Lệ Vô Danh, Khổng Tường, Trung Ương Thử Luyện tháp tuy không ngộ pháp chi nguyên lực nhưng kiến thức rộng rãi, phi phàm, chính mắt thấy mười bốn vu sư cao cấp từ sống đến chết lại từ chết đến sống. Bọn họ chìm trong rung động.
- Chuyện như vậy dù là đại tông sư mười lĩnh vực cùng hành động chưa chắc hoàn thành, hắn chỉ dựa vào tiếng hét linh nguyên gào to một tiếng là hoàn thành...
Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Sao trên đời có biến thái như vậy? Trời ơi, làm sao người khoan dung cho một kẻ nghịch thiên nhường này xuất hiện trong địa bàn của mình?
Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, trong mắt chỉ thấy hắn:
- Tuy ta không ngộ pháp chi nguyên lực nhưng cũng nhìn ra ảo diệu trong đó. Hắn hiểu biết thiên nhiên đã đến xuất thần nhập hóa, hắn lợi hại như vậy ta làm sao tìm hắn tính sổ? Ta nên làm sao?
Mọi người có mặt không rõ sự lợi hại, càng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ không biết tu vi của thiếu niên áo lam bao nhiêu, không biết hắn thi trinể thủ đoạn gì. Nhưng một tiếng rống khiến mười bốn vu sư cao cấp chết đi sống lại, chuyện khủng khiếp như vậy đúng là nghịch thiên.
Đám người nhìn thiếu niên áo lam như ngó quái vật, nhiều người thầm khuyên mình đừng bao giờ chọc vào hắn, tuyệt đối không. Nếu có ngày bị hắn quát một tiếng sợ là không biết mình chết hay sống.
Tĩnh, vô tận an tĩnh.
Khi Đại Nhật linh nguyên ngừng vận chuyển, tự nhiên tán loạn, linh lực biến mất, dao động tan biến, đám người xung quanh vẫn im lặng. Ánh mắt mọi người kỳ dị nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc xoay người, khuôn mặt trắng thanh tú treo nụ cười tà. Trần Lạc nhìn Ngạo Phong, Tần Phấn.
Trần Lạc hỏi:
- Như thế nào?
- Phục, hoàn toàn phục.
Vương tử điện hạ thật sự chịu phục, gã phục Trần Lạc sát đất.
- Thiên hạ to lớn không gì không có, hôm nay ta được mở mang đầu óc và ánh mắt, làm người ta khen nức nở.
Ngạo Phong đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, cánh tay phải đặt trên ngực.
Ngạo Phong nghiêm túc nói:
- Lạc gia tại thượng, xin nhận tiểu đệ cúi đầu.
Ngạo Phong hành lễ kính ngưỡng cực kỳ tiêu chuẩn. Tần Phấn cũng cúi đầu, tay đặt trên ngực, nghiêm túc kêu Lạc gia để biểu thị lòng tôn sùng.
Trần Lạc thoải mái cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc vỗ vai Ngạo Phong, vương tử điện hạ, nói:
- Đi, đi uống rượu.
Đôi mắt hút hồn người của Lạc Anh nhìn Trần Lạc chằm chằm:
- Khoan, Trần phú ông, rốt cuộc ngươi có phải là người không?
- Ô, Lạc mỹ nhân, nàng không nhắc ta suýt quên mới rồi chúng ta đánh cuộc là nếu ta làm được thì sao đây? Hình như lấy một thứ của nàng đúng không? Còn Tiết mỹ nhân, Mạc mỹ nhân nữa.
Trần Lạc híp mắt, khóe môi cười xấu xa quét tới quét lui người ba nữ thần.
Lạc Anh ngập ngừng hỏi:
- Ngươi... Ngươi muốn cái gì?
- Nàng nên biết ta muốn làm gì.
- Ngươi...!
Mặt Lạc Anh hây hồng, vừa xấu hổ vừa tức giận khẽ kêu:
- Nếu là làm trái đạo đức, luân lý ta sẽ không đồng ý.
Ngạo Phong trêu chọc:
- Lạc mỹ nhân yên tâm, Lạc gia sẽ không làm khó nàng, hắn nói hắn là người thành thật.
Vương tử điện hạ cũng hát đệm:
- Ngạo Phong, ngươi chưa nghe một câu nói sao? Người thành thật không làm chuyện thành thật, lần này không chỉ hai chúng ta gục mà ba mỹ nữ cũng xong rồi.
Lạc Anh chỉ vào vương tử điện hạ, tức giận nói:
- Tần Phấn, ngươi còn mặt mũi nói? Nếu không phải ngươi chắc mẩm đánh cuộc với Trần phú ông thì ta sẽ cược theo ngươi sao?
Vương tử điện hạ muốn khóc:
- Anh Tử, nói lý chút được không?
Mọi người nhìn bọn họ cười nói, lòng rất phức tạp. Ngạo Phong, Tần Phấn, Trần Lạc, ba người không danh tiếng, không có sức ảnh hưởng, nếu không phải vì sự kiện lần này có ai biết bọn họ một là Thiên Nhất linh nguyên biến dị chí tôn, một là vô thượng Thủy Vân linh nguyên? Người sau hung hãn, hùng hồn hơn người trước. Khủng khiếp hơn là cả ba ngộ pháp chi nguyên lực trong truyền thuyết, Trần Lạc, Ngạo Phong, vương tử điện hạ vận dụng pháp chi nguyên lực đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Vu sư cao cấp cường đại khiến người sợ hãi, cao quý phi phàm ở trước mặt Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn là trò cười. Người ta rống một tiếng chấn vu sư cao cấp mất sức chiến đấu tại chỗ. Rống một tiếng, chấn linh hồn vu sư cao cấp bay ra. Rống một tiếng, khiến vu sư cao cấp chết đi sốn lại. Chuyện thần kỳ như vậy có thể so với kỳ tích, nói ra chỉ sợ không có người tin tưởng, nhưng là chuyện có thật.
Cái gì là cao thủ? Đây mới là cao thủ thật sự.
Linh hồn là tiềm long? Chính a lđây?
Nếu không phải Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn say rượu nổi hứng sẽ không ai biết ba người tuyệt vời, biến thái, khủng bố như vậy. A bngười khủng bố đến mức Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần chỉ có nước nhíu mày, trợn mắt. Khiến người hâm mộ là Trần Lạc, thủ đoạn biến mục nát thành thần kỳ, đánh cược thắng một thứ của ba nữ thần. Không ai biết đó là cái gì nhưng mọi người biết có thể là bất cứ chuyện gì, bao gồm trinh tiết.
Cao!
Thật sự là cao!
Ngộ tính cao, thủ đoạn càng cao.
Lúc trước có tin đồn Trần Lạc và hai nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển mập mờ, mọi người cho rằng hắn là mặt trắng nhỏ. Bây giờ nghĩ lại sự thật không phải vậy, nếu không thì tư cách làm mặt trắng nhỏ quá cao. Phục, mọi người rất khâm phục Trần Lạc.
Bỗng nhiên vang tiếng vỗ vay, mọi người giương mắt nhìn. Trước cửa Hồng lâu đứng một đám người, dẫn đầu là một lão nhân. Nhiều người biết lão nhân này, là chưởng quầy Hồng lâu. Không ai biết lão nhân họ gì, mọi người gọi lão là Hồng chưởng quầy.
- Học phủ bằng sắt, thiên tài như nước chảy. Cả đời lão phu thấy thiên tài nhiều như sao trời, gặp chuyện lạ nhiều vô số kể. Nhưng hôm nay ba tên nchó các ngươi làm lão phu mở mang, mở rộng tầm mắt.