- Tiết Thường Uyển, nàng giỏi lắm! Được rồi, nàng cứ làm bộ làm tịch, chút nữa ta sẽ tính sổ với nàng!
- Ta làm bộ làm tịch, ha ha ha ha ha ha! Ta làm bộ làm tịch...
Mắt Tiết Thường Uyển ướt nước, giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Trần Lạc thấy hình ảnh này thì ù ù cạc cạc. Trần Lạc cảm giác Tiết Thường Uyển đang lừa hắn, nhưng thấy nàng khóc khiến hắn không dám chắc. Nếu nha đầu này lừa hắn thì kỹ năng diễn quá cao, không được, hắn phải tìm hiểu rõ sự việc rồi tính.
Trần Lạc không nói gì thêm, đi thẳng.
* * *
Trần Lạc đến Hồng lâu, hắn không tìm Hồng chưởng quầy mà kiếm Ngạo Phong, Tần Phấn. Trần Lạc hỏi ngày hôm qua có chuyện gì, kết quả hai người cũng không rõ ràng, ký ức ngừng ở lúc tính tiền. Ngạo Phong, vương tử điện hạ không biết chuyện xảy ra sau đó. Ba người suy nghĩ, cảm thấy chắc chắn là bị Hồng chưởng quầy gài bẫy. Trần Lạc rất sốt ruột, vì hắn không biết mình đã nói chuyện gì. Ngạo Phong, vương tử điện hạ càng nóng nảy hơn Trần Lạc, hai người kia cũng có bí mật không thể cho ai biết. Cả ba bàn bạc, quyết định ở trong phòng chờ Hồng chưởng quầy trở về.
Tần Phấn hỏi:
- Các ngươi có mất gì không?
Trần Lạc lắc đầu, hắn đã điều tra mình không mất thứ gì, linh hải, linh hồn rất bình thường, không có gì khác lạ. Ngạo Phong lắc đầu.
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi có mất đồ không?
- Ta cũng không.
Trần Lạc tùy ý ngồi. Năm ngón tay Ngạo Phong gõ mặt bàn, vương tử điện hạ đi tới đi lui trong phòng.
Trần Lạc cười hỏi:
- Hai ngươi sốt ruột làm gì? Có bí mật không thể nói cho ai biết sao?
Khi Ngạo Phong uống say nói nhiều như lãng tử, bình thường khá lạnh lùng, ăn nói gai góc như dao:
- Lạc gia dám nói ngươi không có?
- Gia là người thành thật, cây ngay không sợ bóng nghiêng. Không làm chuyện thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa. Xem bộ dạng hai hai ngươi sốt ruột chắc làm nhiều chuyện xấu.
- Ha!
Tần Phấn bỗng đứng lại, mỉm cười nói:
- Lạc gia đừng cười trên sự đau khổ của hai chúng ta, nếu ngươi thật sự ngay thẳng như thế không vội vã chạy đi tìm Hồng chưởng quầy.
Ngạo Phong phụ họa:
- Đúng vậy!
Trần Lạc nhún vai, cười cười.
Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong chờ rất lâu nhưng Hồng chưởng quầy không trở về, cuối cùng ba người đành rời đi. Sau khi trở về Long Xà viện, Trần Lạc suy đi nghĩ lại cảm thấy là lạ. Tuy sau khi say rượu lý trí mơ hồ nhưng linh hồn không say thì sẽ không mất ký ức. Có lẽ rượu gây tê linh hồn, Trần Lạc không nhớ uống rượu gì với Hồng chưởng quầy, nhưng có một điều hắn chắc chắn là linh hồn của hắn linh hồn hư vọng, ngạo thị thiên địa, thần ma không thể lay động, dù rượu nặng độ đến mấy cũng không thể chuốc say linh hồn hắn.
Trần Lạc đã điều tra, linh hồn không có dấu hiệu tê liệt, vậy tại sao mất ký ức?
Trần Lạc cẩn thận cảm ứng toàn thân. Linh hồn, linh hải, linh nguyên, linh luân, tinh thần hải, cái nào cũng bình thường. Trần Lạc liên tục dò xét vài lần, hắn cảm ứng mỗi tấc da Trần Lạc chợt giật mình, hắn đã phát hiện một điều lạ, có một phù ấn kỳ lạ.
Đây là... Phù ấn kiểu phong ấn.
Thứ này dùng đểp hong ấn thức hải.
Trần Lạc chửi thề:
- Bà nội nó!
Thức hải là giao tiếp giữa linh hồn và cơ thể, thức hải rất bí ẩn, phức tạp, yếu ớt. Thức hải bị nhẹ thì ý thức mơ hồ, nặng thì thần trí không rõ, có khi tinh thần rối loạn thành điên. Bởi vì trong thức hải chứa tâm thức, ý niệm, thất tình lục dục. Nếu thức hải bị ô nhiễm sẽ sinh ra tạp niệm, thành yêu râu xanh, bị dục vọng khống chế, thành người vô tình vân vân.
Cho nên Trần Lạc mới tức giận, không ngờ Hồng chưởng quầy tạo phù ấn phong ấn trên người hắn, phong thức hải lại.
Thức hải là nơi thần thánh nhất, không chịu nổi một chút ô nhiễm.
Trần Lạc cố nén giận dữ cẩn thận điều tra, hắn không rành về thức hải nên không dám lỗ mãng. Trong thức hải trôi nổi sợi tơ, là các loại ý thức, ý niệm. Sợi nhiều màu là thất tình lục dục, làm đứt một sợi có thể khiến ngươi quên tình cảm nào đó. Trần Lạc xác nhận nhiều lần trong thức hải không có gì lạ mới thở phào.
- Xem ra lão tạp mao kia cỉ dùng phù ấn phong lại một đoạn cảm ứng giữa thức hải và linh hồn ta, khiến ta mất ký ức ngày hôm qua.
Trần Lạc bắt tay bày trận pháp,m chuẩn bị phá giải ấn ký phong ấn. Tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc đến đẳng cấp tông sư, đặc biệt am hiểm đạo phá giải, hóa giải. Tuy phù ấn phong ấn mạnh nhưng không làm khó được Trần Lạc. Khoảng mấy canh giờ sau, phù ấn phong ấn bị hóa giải, ký ức ngày hôm qua dần hiện về với Trần Lạc.
Hồng lâu, trong một gian phòng ngủ.
Ngụy đại tổng quản nhìn Hồng chưởng quầy nằm trên giường rên rỉ, dở khóc dở cười chỉ vào lão sau đó thả tay xuống.
Ngụy đại tổng quản lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ta nói này lão Hồng, đang yên lành đi trêu chọc ba nhãi ranh đó làm gì?
- Ui... Ui... Linh hồn của lão phu, linh hồn quý giá của lão phu...
Hồng chưởng quầy không hồng nổi nữa, trông lão rất suy yếu, trán đắp khăn lông, khuôn mặt giàn ua tái nhợt. Mặt Hồng chưởng quầy tràn ngập tức giận, hối hận, lão nằm trên giường rên đau.
- Lão Ngụy, là ngươi cố ý đúng không? Ngươi cố ý khiến ta mời ba tiểu biến thái đó, đặt bẫy cho lão phu nhảy vào.
- Ngươi nói kiểu gì vậy? Ta đặt bẫy ngươi làm gì?
- Học phủ ra ba tiểu biến thái kỳ lạ, tại sao ngươi không sớm nói với lão phu? Là ngươi cố ý, ngươi luôn nhớ mấy vò rượu của lão phu, lão phu không cho ngươi, ngươi ghi hạn trong lòng, gài bẫy lão phu. Lão Ngụy, ngươi ác quá.
- Lão Hồng, ta thật sự không gài bẫy ngươi, không nói cho ngươi biết là vì trước mắt chúng ta không hiểu rõ ba tiểu tử kia.
Ngụy đại tổng quản nhìn Hồng chưởng quầy rên rỉ thì rất là khoái, ở mặt ngoài lão làm bộ quan tâm, lo lắng.
Ngụy đại tổng quản nói:
- Lão Hồng, rốt cuộc là chuyện gì? Nói cho ta nghe.
- Ài, người trẻ tuổi bây giờ rất biến thái. Ba thằng nhãi kia tu vi quái dị, thực lực kinh người, hơn nữa lai lịch không nhỏ. Lão phu tò mò nên dùng lời nói dụ dỗ ba tiểu tử kia, lão phu bỏ ra ba đàn 'Lão ma đầu' trăm năm. Vất vả lắm mới rót ba tiểu tử kia lý trí không rõ, ý thức mơ hồ. Nhưng lão phu không ngờ là ý chí ba tiểu tử đó kiên định, miệng kín như bưng. Chúng uống ba đàn 'Lão ma đầu' nhưng lão phu không moi được chút tin gì.
Ngụy đại tổng quản cười to bảo:
- Ngươi muốn chuốc say người ta để moi tin? Ba người đó trong thí luyện thiên phú bằng vào ý chí cứng rắn ngăn bốn mươi ám quang. Đặc biệt là tiểu tử mặt trắng họ Trần, tiểu tử đó chính là đại ý chí giả, thậm chí vượt qua ngươi và ta.