Tuy có nhiều người cổ vũ cho Quý Trường Diệu nhưng bị tiếng rống tên Trần Lạc nhấn chìm, điều này khiến người ta tán thán hắn đi đâu cũng gây ồn ào.
Trong đấu trường thí luyện, Trần Lạc như ngày thường mặc áo lam, khuôn mặt trắng trẻo nhu, biểu tình thản nhiên, đôi mắt nhu tình như nước khiến người kiềm không được thấy thương. Đây là thanh niên nhu như nước, hầu hết người gặp Trần Lạc ấn tượng đầu tiên là cảm giác này. Thật khiến người khó tin một kẻ yếu đuối như vậy từng đơn độc khiêu chiến ba, bốn ngàn người trước cửa Long Xà viện.
Phía đối diện, tình huống của Quý Trường Diệu không quá tốt đẹp, thấy rõ ràng vẻ mặt gã căng thẳng, do dự, lo lắng. Đúng vậy, Quý Trường Diệu chính mắt thấy thủ đoạn quỷ thần của Trần Lạc trước cửa Hồng lâu làm lòng gã cực kỳ e ngại, đặc biệt nhiều khán giả hét tên Lạc gia khiến gã thấy áp lực. Trận chiến này cực kỳ quan trọng với Quý Trường Diệu, chỉ cho thắng, được phép thất bại. Quý Trường Diệu biết rõ nếu thức tỉnh giả huyết mạch lang tộc như gã thua người bình thường là sỉ nhục lớn, sau này sẽ bị người bàn tán cười chê.
Phải thắng, không tiếc hết thảy cũng phải thắng!
Quý Trường Diệu hít sâu, lấy đôi bao tay ra. Đây là bao tay không biết luyện chế bằng thứ gì, lấp lánh phát sáng, năm ngón là năm kiếm bén cong lại, trông rất rợn người.
Quý Trường Diệu quát to, trong mọi cặp mắt nhìn chằm chú, cơ thể gã biến dị. Từng tấc da thịt bỗng trướng lên, cơ bắp nhô ra cục cục, chớp mắt Quý Trường Diệu biến thành quái vật đầu người thân sói. Nhiều người không ngờ mới bắt đầu Quý Trường Diệu đã bộc lộ chân thân lang tộc.
Trần Lạc biết chân thân lang tộc da dày thịt béo, nhanh như tia chớp, sức bật cực mạnh. Thêm vào sức chiến đấu củ đệ tử ngũ giai đã siêu phàm, sử dụng chân thân huyết mạch càng tăng lên mấy cấp bậc. Trần Lạc không dám chậm trễ, vội vận chuyển Đại Nhật linh nguyên, người tỏa sáng lấp lánh.
Chiến đấu bùng phát, Trần Lạc, Quý Trường Diệu lao vào chém giết.
Quý Trường Diệu bộc lộ chân thân lang tộc rất hung dữ, người như thoi đưa, hồn ma, một vuốt vung ra có sức chiến đấu mấy ngàn vạn quên, xé rách hư không để lại năm móng vuốt sắc bén. So sánh thì Trần Lạc biểu hiện khiến người khá thất vọng. Không biết có phải vì tốc độ, sức bật của Quý Trường Diệu quá nhanh làm Trần Lạc không thể công kích hay nguyên nhân gì
khác, hắn chỉ phòng ngự chứ không tấn công. Khi ngăn cản Trần Lạc không thi triển pháp chi nguyên lực mọi người mong chờ, hắn chỉ dựa vào Đại Nhật linh nguyên hùng hồn, Oai Vũ Vô Tướng Quyền chiêu thức đại khai đại hợp ngăn cản.
Điều này khiến người nghi ngờ tin đồn về Trần Lạc là thật hay giả? Nghe nói Trần Lạc cực kỳ bá đạo, kiêu căng. Đơn độc khiêu chiến ba, bốn ngàn người trước cửa Long Xà viện, trước cửa Hồng lâu dựa vào pháp chi nguyên lực chấn mười mấy vu sư cao cấp chết đi sống lại. Nhưng sao bây giờ Trần Lạc biểu hiện bình thường, không chút bá đạo, kiêu căng, chỉ như ao nước thản nhiên.
Khi Quý Trường Diệu công kích càng lúc càng hung mãnh, càng lúc càng mãnh liệt, mọi người kinh ngạc phát hiện mặc kệ gã tấn công dữ dội đến đâu vẫn không thể công phá phòng ngự của Trần Lạc. Hắn vẫn thi triển Oai Vũ Vô Tướng Quyền không nhanh không chậm, không nóng nảy, rất là bình tĩnh, địa khai đại hợp ngăn cản, Trần Lạc vẫn như nước lặng bình thản.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người chìm trong Oai Vũ Vô Tướng Quyền Trần Lạc thi triển, vì bọn họ chưa từng thấy Oai Vũ Vô Tướng Quyền nào bình thường, chậm chạp như vậy. Rất bình thường, không có oai vũ chi uy, càng không có oai vũ chi ý. Không có oai vũ chi hồn, không có gì hết, chỉ là Oai Vũ Vô Tướng Quyền bình thường.
Không có gì nhưng cho người cảm giác hoàn mỹ vô khuyết.
Đúng vậy! Chính là loại cảm giác này!
Vừa bình thường vừa hoàn mỹ.
Sao có thể như vậy?
Mọi người chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, không hiểu ra sao.
- Lạc gia đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền đã dung nhập tự nhiên, dung nhập tự mình, thậm chí dung nhập thiên địa, vô chiêu thắng có chiêu, cảnh giới trở lại nguyên trạng trong truyền thuyết. Oai Vũ Vô Tướng Quyền của hắn thắng các linh quyết địa cấp, khiến người phải thán phục.
Tần Phấn nhìn Trần Lạc đang đánh nhau, trong lòng vô vàn phức tạp, là sự khâm phục bất đắc dĩ.
- Đời này ta chưa phục ai nhưng đối diện Lạc gia thì như ngươi nói, không muốn phục cũng phải phục. Ta thấy sau này đừng gọi hắn là Lạc gia, kêu ngộ gia đi. Ngộ tính của tên này cao vượt qua phạm vi hiểu biết của chúng ta.
- Thật không biết trên thế giới sao lại có loại biến thái như hắn, còn cho người ta sống không?
Vương tử điện hạ rất đồng ý lời của Ngạo Phong:
- Nói đúng lắm.
- Lạc gia cũng thật là, tuy chân thân người sói của Quý Trường Diệu mạnh nhưng với thực lực như hắn trong vòng mười chiêu có thể đánh gục Quý Trường Diệu, cần gì đánh nhây như vậy? Không lẽ lo lắng cảm xúc của đối thủ?
- Chắc là lý do này. Nếu mới ra sân đã đánh gục đối thủ ngay thì rất đả kích người, hơn nữa các hành động của hắn đã cõng danh hiệu kiêu căng, vênh váo, nếu đánh gục Quý Trường Diệu thì sẽ khiến người thần giận dữ.
- A? Nói vậy là lòng dạ Lạc gia còn rất lương thiện.
Tần Phấn lắc đầu, nói:
- Lương thiện sao?
Vương tử điện hạ bật cười:
- Hắn có lương thiện hay không hoàn toàn quyết định bảm tâm tình của hắn. Tâm tình tốt là lương thiện, tâm tình xấu tất nhiên lạnh lùng vô tình. Xem Lạc gia và Quý Trường Diệu lăn qua lộn lại lâu như vậy ta đoán hắn đã hồi phục ký ức nên tâm tình tốt.
Ngạo Phong ngây người:
- Ngươi nói Lạc gia đã nhớ lại?
- Theo ta hiểu biết hắn, nếu không hồi phục ký ức thì tâm tình sẽ không tốt như vậy, khi ra sân một chiêu đánh gục Quý Trường Diệu ngay.
- Hắn làm sao hồi phục ký ức được
- Sao ta biết?
Vương tử điện hạ đang nói bỗng cảm thấy không thích hợp, bởi vì trong đấu trường động tác của Trần Lạc bỗng nhiên chậm chạp. Tuy Trần Lạc vẫn phòng thủ nhưng rất vất vả, như cõng một ngọn núi to, ánh sáng mặt trời quanh thân không còn rực rỡ. Trần Lạc bị Quý Trường Diệu đánh liên tục thụt lùi.
- Có chuyện gì?
Ngạo Phong vội phát ra linh thức điều tra nhưng không dò xét được gì.
- Ta cũng không điều tra được, nhưng ngươi nhìn xem, động tác của Trần Lạc chậm chạp, toát mồ hôi trán, biểu tình nghi ngờ, mặt mày tức giận nhìn khắp nơi.
Tần Phấn nhíu mày nói:
- Ta thấy tám phần là Lạc gia lại bị học phủ tính kế.
- Học phủ làm như vậy không lẽ lén điều khiển khiến Lạc gia thua trận đấu?
- Bọn họ chỉ muốn buộc Lạc gia bày ra bản lĩnh thật.
- Tồi tệ! Học phủ thật là tệ hại!
Ngạo Phong là người thông minh, nghĩ sơ một chút là đoán được thủ đoạn của Trung Ương học phủ ngay.
Ngạo Phong nói:
- Bây giờ nghĩ lại Trung Ương học phủ ném ra ba báu vật hàng đầu chính là bẫy, theo quy định cuộc thi nếu Trần Lạc không thăng cấp thi không có tư cách tham gia thí luyện mạo hiểm, không thể tranh giành lệnh bài tự do. Học phủ biết chắc hắn không từ bỏ nên mới dùng thủ đoạn này.