Đôi cánh trắng mọc sau lưng Mạc Khinh Sầu, nàng biến thân băng tinh linh, tiên nhiên quanh nàng cũng thay đổi. Tuyết bay lất phất, trong khoảnh khắc vạn vật đều bị đóng băng.
Trần Lạc kinh thán Mạc Khinh Sầu cường đại, hắn cảm ứng được thực lực của nàng không chỉ có bấy nhiều. Cảm nhận sát khí mãnh liệt làm Trần Lạc nhướng mày.
Trần Lạc hỏi:
- Nàng muốn giết ta?
- Đúng vậy!
Giọng Mạc Khinh Sầu lạnh như con người nàng, là lạnh từ linh hồn.
- Bởi vì ta lạc vào đất cấm của sư phụ nàng, tình cờ thấy nàng lõa thể?
- Đúng vậy!
- Nàng đáp dứt khoát thật.
Trần Lạc cười hỏi:
- Không có đường cứu vãn?
- Đúng vậy!
- Nếu nàng muốn giết thì ta có tránh cũng không thoát, nhưng...
Trần Lạc đổi giọng:
- Trước cửa Hồng lâu chúng ta đã đánh cuộc, hình như nàng còn thiếu ta một thứ.
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta chỉ nhìn nàng lõa thể đã muốn giết ta, nếu ta bị nàng giết vì lý do này thì chịu thiệt quá lớn.
Khóe môi Trần Lạc cong lên nói:
- Dù thế nào nàng cũng giết ta, đã xem rồi nhưng chưa nếm qua, nếu được nếm thử dù chết cũng đáng giá. Nàng thấy sao?
Mặt Mạc Khinh Sầu không biểu tình nhìn Trần Lạc chằm chằm, không ngờ nàng ừ một tiếng.
Điều này làm Trần Lạc giật mình, hắn vốn chỉ định đùa Mạc Khinh Sầu. Cô nương này không tiếc mọi cái giá tru sát hắn, ai ngờ nàng dễ dàng đồng ý.
Chuyện gì đây?
Đang lúc Trần Lạc nghi ngờ thì ánh sáng nhấp nháy liên tục quanh thân Mạc Khinh Sầu ngưng tụ thành hoa băng. Hoa băng lấy Mạc Khinh Sầu làm trung tâm lan tràn bốn phía, nụ hoa chớm nở trong khoảnh khắc xòe cánh, như đóa hồng khổng lồ.
- Chỉ cần ngươi dám đến thì ta mặc ngươi làm gì cũng được.
Trần Lạc liếc mắt qua, linh thức điều tra, hút ngụm khí lạnh.
Mạc Khinh Sầu nói:
- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không dám tới tương đương với từ bỏ.
Mạc Khinh Sầu bắt đầu đếm số, mới tới số một Trần Lạc bỗng lên tiếng:
- Ai nói ta không dám?
Trần Lạc không rõ ràng hoa hồng băng khổng lồ này là gì, giống bảo khí rồi lại khác. Trần Lạc nhìn ra bên trong ẩn chứa lực lượng bảo khí, trận pháp, linh luân, linh nguyên, linh hải, còn có lực lượng huyết mạch. Hoa hồng băng dường như liên kết với Mạc Khinh Sầu, có hai loại lực lượng khủng bố Trần Lạc không cảm ứng ra được. Có thể nói từng bước sát khí, cạm bẫy khắp nơi, rơi vào trong đó sẽ như rơi xuống vực sâu, chỉ có đường chết.
Nửa năm trước cô nương này chỉ là một tiểu nha đầu, hiện tại biến lợi hại như vậy? Trước kia Trần Lạc nghe Tần Phấn nhắc Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu được các đại nhân vật Trưởng Lão điện dùng thuật đại thần thông tốn nhiều công sức đào tạo ra. Các đại nhân vật không uổng là các đại nhân vật, đệ tử được bọn họ dạy dỗ không đơn giản chút nào.
Trong hoa hồng băng, Mạc Khinh Sầu đứng ngay nhụy hoa như tinh linh lãnh diễm.
- Ta thiếu ngươi tất nhiên phải trả, là tự ngươi không dám đến lấy.
Mạc Khinh Sầu nói rồi định thu hoa hồng băng về.
Trần Lạc vội nói:
- Khoan.
Trần Lạc dứt lời nhảy lên một cánh hoa hồng băng.
- Chắc không phải ta chưa đi qua nàng định dùng thứ này giết ta đi?
Con người vừa tò mò vừa sợ hãi thứ chưa biết, Trần Lạc cũng không ngoại lệ. Mạc Khinh Sầu lấy ra hoa hồng băng làm Trần Lạc thấy hoảng hốt.
- Lần trước ta thua ngươi, bây giờ ta lại dánh cược với ngươi một lần nữa. Ngọn lửa này là gới hạn, khi lửa cháy ta sẽ không ra tay.
Mạc Khinh Sầu gơ tay lên, một ngọn lửa lam lạnh băng bốc cháy trên đầu ngón tay nàng.
Mạc Khinh Sầu nói:
- Khi nó tắt ngươi chỉ có nghe theo mệnh trời.
- Tức là ta chỉ có một chút thời gian?
Trần Lạc liếc ngọn lửa, cười nói:
- Ngọn lửa này cùng lắm khoảng hai, ba giây sẽ tắt hay thậm chí mau hơn, nàng 'rộng rãi' thật.
- Có dám không?
Trần Lạc đứng bên mép cánh hoa, đây là nơi hắn cho rằng có thể an toàn rút lui, nếu tiến thêm một bước thì không chắc.
Trần Lạc nhìn Mạc Khinh Sầu chằm chằm, nói:
- Nàng muốn giết ta rồi lại không chắc trăm phần trăm nên bày cái bẫy này dụ ta, ha ha ha ha ha ha! Nàng lấy trinh tiết ra đánh đổi sinh mệnh của ta?
- Ngươi dám sao?
- Có gì không dám.
Trần Lạc dứt lời vèo một tiếng xuất hiện đối diện Mạc Khinh Sầu.
Mạc Khinh Sầu búng ngón tay, ngọn lửa màu lam trên đầu ngón tay rơi xuống cánh hoa. Nhưng khi ngọn lửa bay khỏi tay Mạc Khinh Sầu thì Trần Lạc ôm eo nàng kéo sát người. Cơ thể Mạc Khinh Sầu khẽ run, trong mắt tràn ngập sát khí, nhưng nàng không chống cự. Khóe môi Trần Lạc cong lên, nhẹ hôn môi hồng, tay vuốt mông nàng, tay kia ngưng diễn phù văn sau lưng Mạc Khinh Sầu.
Bốn mắt nhìn nhau, sát khí trong đôi mắt băng giá càng đậm đặc, đôi mắt đen càng bỡn cợt. Trần Lạc chẳng những hôn mà còn bóp mông Mạc Khinh Sầu. Cơ thể Mạc Khinh Sầu khẽ run, nàng không vùng vẫy, mắt nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Thời gian chậm rãi trôi, ngọn lửa xanh ngày càng yếu dần. Khi lửa tắt, sát khí dâng lên trong mắt Mạc Khinh Sầu, hoa hồng băng rung lắc dữ dội, các cánh hoa rụt về.
Cùng lúc đó Trần Lạc bóp cổ Mạc Khinh Sầu, tay kia giơ lên. Trên đầu xuất hiện một trận tượng bao phủ Mạc Khinh Sầu.
- Cô nương, đừng nhúc nhích, nếu không hôm nay rút linh hồn của nàng. Tạo nghệ trận pháp của nàng không thấp chắc nhận ra cửu âm phệ linh trận này.
Trần Lạc cười đắc ý:
- Có phải cảm thấy hình ảnh này rất quen? Chậc chậc, lúc cuộc thi đấu nhập học, trong cấm địa sư phụ nàng hình như hai chúng ta cũng giằng co như vậy. Nàng muốn đưa ta vào hố đen, ta dùng kim lôi trận uy hiếp, không lẽ nàng đã quên?
- Là ngươi quên mới đúng! Lần trước ta không nhận ngươi uy hiếp, lần này cũng vậy!
Người Mạc Khinh Sầu lấp lánh ánh sáng, hao hồng băng đã khép nụ, như tiểu thế giới tự do. Trong phương thế giới này Mạc Khinh Sầu là chúa tể, nàng bóp cổ Trần Lạc ấn hắn xuống đất, sát khí tăng vọt.
Mạc Khinh Sầu tức giận quát:
- Trần Lạc, đồ thối tha! Nhìn lén tân thể băng thanh ngọc khiết của ta, lại phá lời thề hàn chi u thiên, hôm nay sờ soạng ta, xúc phạm vào kiêng kỵ nhất của ta. Ta phải lấy mạng ngươi!
Trần Lạc bị Mạc Khinh Sầu ấn dưới đất, không chút sợ hãi.
- Cái gì là lời thề hàn chi u thiên?
- Ta không cần giải thích với ngươi. Mới rồi ngươi đoán đúng, ta không nắm chắc trăm phần trăm lấy mạng ngươi nên dụ ngươi vào băng điệp. Băng điệp là bí bảo sư phụ của ta để lại, ở trong này ta là chúa tể, mặc cho ngươi có trận pháp mạnh đến đâu, tạo nghệ trận pháp thâm sâu cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.
- Thì ra là bí bảo sư phụ của nàng để lại, hèn gì trông khá lợi hại.
Trần Lạc nhún vai, cơ thể bỗng trở nên mơ hồ.
Trần Lạc cười càng tươi nói:
- May mắn ta sớm chuẩn bị trước, nếu không đã lật thuyền trong mương.
Mạc Khinh Sầu giật mình kêu lên:
- Ngươi nói cái gì?
Mạc Khinh Sầu nhìn Trần Lạc dần mơ hồ, liên tưởng đến một trận pháp thần kỳ.