Sau khi quay về Tiểu Kim Câu học viện Trần Lạc không đi đâu nữa, cùng ba, năm bằng hữu từng cùng nhau chơi trong học viện tán gẫu, nói chuyện trên trời dưới đất. Cơm chiều Trần Lạc ăn trong Tiểu Kim Câu học viện. Tuy nói Trần Lạc có được giới chi linh hải khai thiên tích địa, dù không ăn cơm cũng không thấy đói, nhưng lần này ăn chung nồi với nhiều đệ tử cảm giác rất ngon. Trần Lạc ăn ba chén cơm lớn, no nứt bụng, bữa cơm rất vui.
Không lâu sau Trần Lạc lại ngồi trên bàn ăn, lần này là Thiên Khải tửu lâu. Người kêu Trần Lạc đến chính là 23r Tiểu Kim Câu học viện, Đồ Khai Nguyên, người ngồi cùng là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp.
Trần Lạc không xa lạ hai người nói, có thể nói là rất quen thuộc. Đặc biệt là Đồ lão đầu nhi, trừ sư phụ Vân Du Tử ra lão là người thân nhất của Trần Lạc trên thế giới này. Mấy người ngồi chung bàn ôn chuyện, đa phần là Đồ Khai Nguyên, Mai tháp chủ hỏi, Trần Lạc đáp. Các vấn đề xoay quanh vết thương hiện nay của Trần Lạc, là vấn đề Đồ lão đầu nhi, Mai tháp chủ quan tâm, lo lắng nhất.
- Cơ bản ta không bị thương gì, chẳng qua ngủ mấy tháng.
Trần Lạc không nói dối, hắn không cảm giác mình bị thương. Nhưng nghe vào tai Đồ lão đầu nhi, Mai tháp chủ thì khác.
- Lạc tiểu tử, ngươi giả bộ với gia gia làm gì? Sau khi bị ông trời thẩm phán chỉ ngủ một giấc là xong? Ngươi nghĩ gia gia là con nít ba tuổi sao?
Đồ lão đầu nhi vẫn như hai năm trước, có người ngoài thì phong độ viện trưởng, lúc vắng người là lão nhân xấu xa không có dáng vẻ đàng hoàng. Đồ Khai Nguyên mới nói đã bị Mai tháp chủ liếc xéo, thế là lão vốn muốn nói thêm cái gì đành im miệng.
- Tiểu Lạc, mặc kệ lão già không đứng đắn này đi.
Mai tháp chủ thân thiết kéo tay Trần Lạc, quan tâm hỏi:
- Mai di hỏi ngươi, tu vi của ngươi thật sự không còn sao?
Trần Lạc gật đầu, vấn đề này hơi khó đáp, vì bản thân hắn cũng không rõ ràng tình huống cụ thể.
Mai tháp chủ chưa nói gì Đồ lão đầu nhi đã đứng bật dậy, chỉ vào Trần Lạc chửi một trận:
- Ta nói tiểu tử ngươi, lúc sắp đi gia gia đã dặn đi dặn lại là khi đến Trung Ương học phủ phải điệu thấp, ít gây chuyện, tu luyện nhiều. Tiểu tử ngươi giỏi, vào học phủ không mấy ngày đã đánh chỉ đạo viên của Tàng Thư tháp, sau đó ngươi bị nhốt vào tháp hình phạt, nghe nói ngươi cũng đánh hình phạt viên? Sau này càng ghê gớm hơn, tiểu tử ngươi oai phong đơn độc khiêu chiến toàn bộ học viên mới của Bốn đại viện? Gia gia luôn thấy khó hiểu, lá gan tiểu tử ngươi lớn cỡ nào?
- Lão Đồ, ngươi bị thần kinh sao?
Mai tháp chủ trừng Đồ lão đầu nhi, nhưng lão không quan tâm, vẫn lớn tiếng răn dạy Trần Lạc:
- Nếu chỉ có bấy nhiêu thì gia gia không nói gì, nhưng tiểu tử ngươi... Tiểu tử ngươi quá cuồng! Đang yên lành so tài Trung Ương học phủ, ngươi đục nước béo cò lẫn qua là được, tại sao đánh mấy thiên kiêu người ta? Ngươi không chịu đánh một người, phải cả đám mới được. Thiên kiêu trong mấy năm nay đều bị ngươi Trần Lạc giải quyết một lần, ngươi ngại mình thiếu kẻ thù sao?
- Ta nói tiểu tử ngươi đánh mấy thiên kiêu thì thôi, còn đánh các đại nhân vật học phủ làm gì? Gia gia công nhận ngươi rất oai, rất oách, nhưng dù gì cũng nên cho các đại nhân vật chút mặt mũi! Ngươi giỏi, rượt các đại nhân vật Trung Ương học phủ chạy tứ tán, còn là trước mặt mười vạn người, ngơi nói xem sau này ngươi ta biết đút mặt đi đâu?
- Đương nhiên ngươi đánh những thiên kiêu, ngược các đại nhân vật cũng không có gì. Người trẻ tuổi nóng nảy chút, ngông cuồng chút cũng không có gì đáng trách. Nhưng đang yên lành ngươi đối đầu với thiên nhiên làm gì? Còn chọc thiên nhiên chi mẫu tự xuất hiện thẩm phán ngươi. Ngươi có biết lão nhân gia thiên nhiên chi mẫu rất bận không?
- Làm gia gia tức nhất là tiểu tử ngươi... Bà nội nó. Cuối cùng ngươi điên ucồng đến mức nghịch thiên mà đi, chiêu đại thương thiên thẩm phán đến! Ngươi có biết đó là ông trời không? Đùa chết ngươi đơn giản như bóp chết một con kiến! Ngươi rảnh qua chọc vào nó làm gì? Ăn no rảnh rỗi sinh nông nỗi sao?
Mai tháp chủ ngồi bên cạnh dở khóc dở cười nghe. Mai tháp chủ biết Đồ lão đầu nhi răn dạy Trần Lạc thế này có lẽ vì rất tức giận, nhưng nhiều hơn nữa là hãnh diện vì những gì hắn đã làm. Đúng vậy, từ khi uy danh Trần Lạc truyền khắp Trần Lạc, dù là Tiểu Kim Câu học viện hay Đồ lão đầu nhi đều được ích lợi lớn. Đoạn thời gian kia Đồ Khai Nguyên đi đường bay bổng, gặp ai liền khoe Trần Lạc là gia gia một tay nuôi lớn.
- Đợi gia gia uống hớp rượu rồi chúng ta nói tiếp.
Đồ lão đầu nhi bưng ly rượu lên uống cạn, ợ chua.
Đồ Khai Nguyên tiếp tục bảo:
- Tiểu tử nhà ngươi không điệu thấp một chút được sao? Phải chơi lớn mới chịu? Lần này gặp rắc rối đúng không? Bị ông trời đùa phế đúng không? Tu vi không còn đúng không?
Nói đến thì Đồ lão đầu nhi vô cùng tiếc nuối chuyện Trần Lạc mất hết tu vi, nhưng chỉ thấy tiéc. Vì Đồ Khai Nguyên là số ít vài người trên thế giới này biết sở trường của Trần Lạc không phải vu pháp mà là trận pháp. Khi Đồ lão đầu nhi gặp lập tức hỏi vấn đề này, biết tinh thần lực của hắn không bị làm lão sung sướng cười to, lo lắng trong lòng tan biến hết.
Trần Lạc rất hiểu con người Đồ lão đầu nhi, biết tính tình của lão. Trần Lạc đứng dậy liên tục kính ba ly rượu biểu đạt chính mình xin lỗi, tỏ vẻ sau này sẽ điệu thấp, không gây sự nữa, để không làm lão nhân gia lo lắng.
Có lẽ vì thấy gặp Đồ lão đầu nhi làm tâm trạng Trần Lạc vui vẻ, uống rượu một lúc sau hắn ngà ngà say, nói chuyện nhiều hơn. Tán gẫu một lúc sau chẳng hiểu sao nhắc đến Tiết Thường Uyển. Không nói đến Tiết Thường Uyển thì thôi, nhắc nàng là Đồ lão đầu nhi nháy mắt với Trần Lạc. Hắn không hiểu ra sao. Khi Trần Lạc thấy mặt Mai tháp chủ trở nên âm trầm liền hiểu sự việc nghiêm trọng, nhưng đã muộn.
Mai tháp chủ nhéo tai Trần Lạc, ngữ điệu quái dị chất vấn:
- Lạc tiểu tử, ngươi còn nhớ được Thường Uyển nhà chúng ta sao?
- Cái này...
Vẻ mặt Trần Lạc bất đắc dĩ, hắn quên mất Mai tháp chủ và Tiết Thường Uyển có quan hệ sư đồ. Thấy Mai tháp chủ sắp nổi giận, Trần Lạc nháy mắt cầu cứu Đồ lão đầu nhi.
Bốp!
Đồ lão đầu nhi đập mạnh mặt bàn, tức giận nói:
- Ngươi không nhắc thì gia gia suýt quên. Ta nói này Lạc tiểu tử, toàn Trung Ương học phủ mới có mấy mxy nữ đều bị tiểu tử nhà ngươi làm hỏng, ngươi không thể bớt nhúng chàm vài người, chừa cho người ta vài mỹ được sao? Ngươi nhúng chàm thì nhúng chàm, tại sao trái ôm phải ấp giữa ban ngày ban mặt, làm mọi người đều biết chuyện? Ta hỏi ngươi sau này những cô nương đó làm sao sống?
- Đặc biệt là nha đầu Tiết gia, ưm, chính là đệ tử của Mai di ngươi. Nha đầu tốt biết mấy, xinh đẹp biết mấy, có tình có nghĩa với ngươi. Sao ngươi có thể cô phụ người ta? Ngươi nhìn xem đã hành hạ cô nương đó như thế nào? Chọc tức Mai di của ngươi, sao không mau xin lỗi Mai di đi?