Trần Lạc, Thái Thăng trưởng lão lại trò chuyện một thời gian dài, đề tài không đau không dương, ít nhất Cổ Du Nhiên cho rằng toàn chuyện nhảm. Cổ Du Nhiên biết nàng nghe không hiểu nhưng chắc chắn Thái Thăng trưởng lão hiểu, có vẻ như Trần Lạc cũng hiểu.
Mãi khi Trần Lạc rời đi, Thái Thăng trưởng lão nhìn chén trà trắng và đen trên bàn trà một lúc lâu, thở dài thườn thượt, thở ra bất đắc dĩ trong lòng.
Cổ Du Nhiên kiềm không được hỏi:
- Trưởng lão, tại sao người làm như vậy?
- Ha ha ha ha ha ha! Ý ngươi nói về bút ký? Dù ta không tặng thì không lâu sau sẽ có người đưa cho hắn. Lùi một vạn bước giả dụ không ai tặng cho, hắn sẽ tự mình ngộ ra. Vậy chẳng bằng thuận nước giong thuyền, bán một nhân tình.
Thái Thăng trưởng lão ngừng một chút, tiếp tục bảo:
- Còn khối lệnh bài khách khanh chỉ là Quang Minh điện chúng ta biểu minh thái độ với hắn.
Đường đường là Quang Minh điện mà biểu minh thái độ với Trần Lạc? Cổ Du Nhiên thấy rối loạn thần kinh. Cho dù biểu minh thái độ cũng nên là Trần Lạc hướng về Quang Minh điện mới đúng, sao bây giờ là ngược lại?
- Thái Thăng trưởng lão, mới rồi người nhờ hai chén trà một đen trắng là muốn thăm dò thái độ của hắn đối với quang minh, hắc ám?
- Đúng vậy!
Cổ Du Nhiên tiếp tục hỏi:
- Nếu ta không đoán sai thì câu trả lời của hắn là không nghiêng về quang minh hay hắc ám, hắn muốn tự do không bị trói buộc đúng không?
- Rất đúng.
- Đối với loại người không rõ trận doanh, rất nguy hiểm, thủ đoạn của Quang Minh điện chúng ta luôn là có thể lôi kéo sẽ kéo, nếu không lôi kéo được thì trực tiếp bắt nhốt. Nếu không nhốt được trực tiếp tru sát là xong. Tên này tỏ rõ là không muốn đầu vào quang minh, người chẳng những không hành động còn biểu minh thái độ với hắn?
- Đối với một người rất có tiềm lực, rất nguy hiểm, không rõ trận doanh, thậm chí có thể nghiêng về hắc ám thì Quang Minh điện chúng ta luôn sẽ bắt nhốt. Những người khác thì được nhưng Trần Lạc là không thể.
Thái Thăng trưởng lão khẽ thở dài:
- Du Nhiên, sự việc phức tạp hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Người này tồn tại rất đặc biệt, đặc biệt đến nổi trong thế giới hay thậm chí là trong thiên địa có nhiều tồn tại không thể tưởng tượng chú ý từng hành động của hắn. Nếu Quang Minh điện chúng ta nhốt hắn thì... Ha ha, không tưởng tượng nổi hậu quả.
- Còn về vì sao Quang Minh điện chúng ta biểu minh thái độ với hắn không phải chúng ta muốn mà là tiểu tử này muốn biết thái độ của chúng ta, nên ta cho hắn.
- Hắn muốn biết thái độ của chúng ta nên cho hắn? Là sao?
Cổ Du Nhiên ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao.
- Du Nhiên, ngươi đã điều tra tình huống sau khi Trần Lạc quay về Kim Thủy Vực, biết rằng Trần Lạc biết rõ Tiểu La Thiên học viện sẽ tìm mình gây sự tại sao vẫn đi?
- Hắn muốn báo thù cho Vương Khắc lão sư, có lẽ hắn không còn tu vi nhưng có được bá thế nên tất nhiên không sợ đám người Tiểu La Thiên học viện.
- Đây không phải trọng điểm.
Thái Thăng trưởng lão nói:
- Theo tư liệu Quang Minh điện chúng ta thu được, hiểu biết về Trần Lạc thì như hắn đã nói, con người hắn lười, cá tính như hắn lười quan tâm Tiểu La Thiên học viện, càng lười so đo với bọn họ. Còn về báo thù cho lão sư của hắn, nếu hắn muốn báo thù, với tính tình của hắn sẽ không báo thù trước mặt công chúng. Tóm lại Trần Lạc không cần đi, nhưng kết quả là hắn đi.
- Ha ha ha ha ha ha!
Thái Thăng trưởng lão cười bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghĩ tiểu tử này gây lớn chuyện trong Tiểu La Thiên học viện là vì cái gì? Chỉ để dạy Tiểu La Thiên học viện một bài học sao? Vì báo thù cho Vương Khắc lão sư của hắn? Hai thứ đều có nhưng chỉ là tiện tay, mục đích thật sự của hắn là hấp dẫn Quang Minh điện chúng ta đến. Có lẽ tiểu tử này không biết rõ về bá thế nhưng trong lòng hắn biết rõ nếu sử dụng bá thế sẽ bị xem là dị đoan tà ác, khi đó Quang Minh điện chúng ta phải ra mặt.
- Nhưng tại sao hắn làm như vậy?
- Còn vì cái gì? Tiểu tử này đơn giản là muốn mượn cơ hội thăm dò thái độ của Quang Minh điện chúng ta.
- Tại sao hắn muốn thăm dò thái độ của Quang Minh điện chúng ta?
Cổ Du Nhiên tự nhận nàng có chút thông minh, nhưng những chuyện hôm nay khiến nàng thấy mình rất dốt.
- Tiểu tử này sau khi nghịch thiên ma đi chắc cảm giác được kỳ lạ, cảm giác có nhiều người quan sát mình trong bóng tối. Trần Lạc không biết những người này là ai, không biết bọn họ muốn làm cái gì. Dưới tình huống đó bất cứ ai đều thấy khó chịu chứ nói gì đến tiểu tử Trần Lạc.
- Tiểu tử này suy nghĩ làm cách nào lôi đám người giấu trong bóng tối ra, tìm hiểu xem bọn họ muốn làm cái gì. Lúc này Tiểu La Thiên học viện nhảy ra nên tiểu tử đó thuận theo tự nhiên dụ Quang Minh điện chúng ta ra trước.
- Hắn làm như vậy một là muốn mượn cơ hội này thăm dò Quang Minh điện chúng ta có thái độ gì, thông qua Quang Minh điện dụ đám người trong bóng tối ra. Hắn muốn biết rốt cuộc ai là kẻ thù của mình, nếu Quang Minh điện chúng ta nương lý do lần này nhốt hắn thì... Tốt, hắn biết Quang Minh điện chúng ta là kẻ thù, có lẽ sau này sẽ đề phòng chúng ta. Nếu chúng ta nhốt hắn lại, những người trong bóng tối sẽ có một số không kiềm được lộ ra, hắn sẽ biết ai là ai. Phải nói tiểu tử này tính toán rất giỏi.
- Thái Thăng trưởng lão, mới rồi người nào là tặng bút ký quý giá rồi lại cho lệnh bài khách khanh, nói vậy là Quang Minh điện chúng ta có thái độ thân thiện với Trần Lạc? Ít nhất khiến hắn cảm giác Quang Minh điện chúng ta không có ác ý với hắn?
Thái Thăng trưởng lão lắc đầu, lại thở dài một tiếng:
- Vốn là ta tính như vậy, nhưng khi tặng lệnh bài khách khanh ta mới biết đã coi thường thằng nhãi khốn kiếp này.
- Lão hủ chơi ưng cả đời lần này bị ưng mổ mù mắt, tiểu tử này gian manh hơn lão hủ tưởng tượng. Khi hắn tự nhiên nhận khối lệnh bài khách khanh kia là lão hủ nhận ra hắn bắt chặt Quang Minh điện, biết chúng ta không dám làm gì hắn. ít nhất trong tình huống không rõ ràng sẽ không làm gì hắn được, hắn đã nắm bắt được điều đó, ài...
- Thái Thăng trưởng lão, chúng ta thật sự không làm gì được Trần Lạc sao?
- Không có, mọi người đều đang chú ý tiểu tử này, rõ ràng hoặc không, biết hoặc không đều đang chú ý tới hắn. Chân chân giả giả hư hư thực thực, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì không ai biết tên này là tồn tại gì. Thân thiện với hắn lại sợ thân sai, diệt hắn lại sợ diệt sai, trái phải đều khó nên không ai dám hành động.
- Hắn thật sự đặc biệt như vậy sao?
Cổ Du Nhiên thật sự không thể tưởng tượng và không nghĩ ra nổi một người đặc biệt đến mức nào mới khiến toàn thế giới thậm chí là các đại nhân vật trong thiên địa chú ý tới?
- Hắn có đặc biệt hay không, đặc biệt tới mức nào thì nói thật là ta không biết, sợ rằng có rất nhiều người trên thế giới này giống như ta.