- Đồng Nhi, vi sư biết ngươi muốn mọi người hợp sức đâu với phái hệ chính tông nhưng ngươi sẽ tiêu hao tinh thần lực nhanh hơn. Đừng hiếu chiến, không tiếc hết thảy xông tháp. Chỉ khi ngươi đứng ở tầng cao nhất thì phái hệ lang thang chúng ta mới có hy vọng chiến thắng.
Hiên Viên Đồng ngần ngừ giây lát, cuối cùng nghe theo lời sư phụ. Hiên Viên Đồng đánh lui Đường Tuấn, nhanh chóng xông lên Dịch tháp. Mọi người kinh thá nhiên Viên Đồng cường đại, thổn thức mấy vị người thừa kế phái hệ phái hệ lang thang.
Đám người luôn cho rằng mười người thừa kế phái hệ lang thang và mười thủ tịch ngang ngửa nhau, trận pháp tương đương nhưng không ngờ không có Hiên Viên Đồng giúp đỡ thì mây người thừa kế phái hệ lang thang trừ Tiếu Tinh Hoa ra đều rơi xuống tháp. Trong đó có bốn người bị ném ra ngoài trận tháp, có ba người bị Chu Hạo Phi đá ra ngoài.
Thực lực mấy người thừa kế phái hệ quá yếu, thậm chí không bằng Chu Hạo Phi thì làm sao đánh đồng với mười thủ tịch? Không cùng một đẳng cấp. Xem ra phái hệ lang thang thật sự tụt dốc, cái gọi là mười người thừa kế phái hệ chỉ là góp đủ số, toàn là hư danh.
- Đây chính là mười người thừa kế phái hệ tiếng tăm lừng lẫy của phái hệ lang thang các ngươi?
Chu Hạo Phi đứng trên tầng hai mươi lăm vênh váo quát với trận doanh phái hệ lang thang. Liên tục đá bay ba người thừa kế phái hệ ra khỏi Dịch tháp làm Chu Hạo Phi hãnh diện, rốt cuộc gã đã tẩy rửa sỉ nhục trong Thiên Khải tửu lâu.
Lời Chu Hạo Phi nói cũng là thắc mắc trong lòng mọi người. Nhìn khắp Dịch tháp mười tầng bên dưới có khá nhiều trận sư lang thang, nhưng từ tầng hai mươi trở lên thì trừ Hiên Viên Đồng ra chỉ có Tiếu Tinh Hoa, không còn trận sư lang thang nào khác.
Chu Hạo Phi càn rỡ rống to:
- Phế vật, phái hệ lang thang đều là một đám phế vật!
Nhiều trận sư phái hệ lang thang rất tức giận. Khá nhiều trận sư lang thang xông vào trận tháp nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, có thể vào được tầng mười hay không còn chưa biết.
Đang khi Chu Hạo Phi định lên thứ hai mươi sáu thì một tên mập xuất hiện. Tên mập mặt đầy mỡ, cười tủm tỉm, ưlng treo con dao.
- Nhãi con, ăn nói phải cẩn thận, nếu không sẽ chết rất thảm.
- A? Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra!
- Người giang hồ gọi quỷ tài Tiêu Du Tử chính là ta.
Không biết là bẩm sinh tên mập tự xưng Tiêu Du Tử luôn cười hay sao mà gã cứ cười tủm tỉm, đôi mắt hí híp lại, nụ cười khiến người gia mình.
- Tiêu Du Tử? Ha ha ha ha ha ha!
Không nhắc đến Tiêu Du Tử thì thôi, nghe nói Tiêu Du Tử là Chu Hạo Phi tức giận, vì trong Thiên Khải tửu lâu gã bị một Tiêu Du Tử giả đánh bại.
- Tại hạ bất tài, mới đến, lần đầu xông Dịch tháp, ĩn chỉ giáo cho.
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử giật con dao rỉ sắt treo bên hông xuống, thè lưỡi liếm, mũi đao chỉ vào Chu Hạo Phi.
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử cười nói:
- Nhãi con, đến đây, để Tiêu Du Tử gia gia xẻo ngươi hai đao nếm thử.
Chu Hạo Phi tức giận quát:
- Muốn chết!
Chu Hạo Phi lập tức bày ra phù không trận bao phủ tên mập tự xưng Tiêu Du Tử ngay. Tên mập không hề sợ hãi, người bay lên, mặt vẫn treo nụ cười.
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử nói:
- Ô, nhãi con chơi phù không trận không tệ, nhưng... Chỉ là không tệ. Hãy mở mắt chó của ngươi ra xem Tiêu Du Tử gia gia của ngươi làm sao dùng thái đao trận pháp thất truyền mười vạn tám ngàn năm phá phù không trận!
Vù vù vù vù vù!
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử nhanh chóng múa con dao, phù văn như được khắc trên cục đá làm người ta trố mắt líu lưỡi. Mười tám nhát đao vung lên, trận tượng hình thành. Bùm một tiếng, phù không trận bị phá. Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử cầm con dao chém xuống trán Chu Hạo Phi.
Chu Hạo Phi sợ đến mặt trắng bệch. Có ai từng gặp trận sư cầm dao đánh lộn không? Trong thoáng chốc Chu Hạo Phi không kịp thích ứng, vì con dao quá kinh khủng, từng chiêu nhắm ngay trán gã. Chu Hạo Phi sợ trúng một nhát là đầu bị xẻ đôi.
Tuy thủ pháp ngưng diễn trong giới trận pháp khác nhau, nhiều vô số kể nhưng chưa từng thấy ai cầm dao chém lung tung có thể chém ra phù văn, hơn nữa phù văn có lớp có lang. Mọi người ngơ ngác nhìn.
Khi tên mập tự xưng Tiêu Du Tử xuất hiện sáu người khác lùn, gù, mù, què cộng với nữ nhân lẳng lơ cùng xông vào Dịch tháp. Ai cũng kỳ lạ, thủ pháp ngưng diễn càng muôn màu. Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử là dơ giao chém phù văn. Tên lùn như con chuột nhảy lên hụp xuống ném phù văn. Đúng vậy, gã ném phù văn như quăng cục đá.
Người mù tự xưng Tiêu Du Tử cầm thanh trường kiếm vẽ phù văn. Người gù như con quay xoay tròn, các loại phù văn bay đầy. Nữ nhân lẳng lơ xem như bình thường chút, nhưng bộ ngực nửa lộ đung đưa làm người hoa mắt, cặp ngực thường hay va chạm nhau, đùii dài khiến người dao động. Một trận sư minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần đấu trận với nữ nhân lẳng lơ chưa từng thấy kiểu đánh kiều diễm như vậy, không kiềm được gục tại chỗ. Vì đối diện nữ nhân lẳng lơ Long Tiểu Tiểu không bày ra nổi một trận pháp, đừng nói trận pháp, Huyết Âm lão tổ minh tưởng ý niệm tiểu tinh thần không ngưng diễn ra phù ấn được. Bởi vì trước mặt nữ nhân lẳng lơ gã không cách nào tập trung thì làm sao có thể ngưng diễn phù ấn.
Khiến người thấy khó tin nhất là người què, gã là một người què, mọi người thấy gã chống hai cây gậy khập khiễng đi. Nhưng khi bắt đầu đấu trận pháp thì má ơi, hai cái chân què thành phi cước liên tục đá ra nhiều phù văn.
Nhìn sáu quái nhân tự xưng là Tiêu Du Tử, tất cả trận sư ngơ ngác nhìn, vì chưa từng thấy thủ pháp ngưng diễn như vậy, quá quái dị.
Lạc Anh ở trong trận tháp cười cong lưng. Tiết Thường Uyển kinh ngạc nhìn ngây người, biểu tình quái dị.
- Ta... Ta rốt cuộc tìm được cách đối phó với Thông Thiên lão tổ. Cô nãi nãi lõa thân đánh với hắn, làm cho Thông Thiên lão tổ không tập trung tinh thần được, không ngưng diễn ra một phù văn được. Ui da, không được rồi, cười chết mất.
Lạc Anh ôm bụng, hai tay chống khung cửa sổ, vừa cười vừa lau nước mắt.
Lạc Anh nói:
- Thật tình... Ha ha ha ha ha ha! Ta chịu không nổi, thú vị quá. Mấy người này thật sự xông Dịch tháp sao? Không phải là thế thân được Tiêu Du Tử mời đến đùa 0à à không, đùa cười?
Nhiều người có cùng ý tưởng với Lạc Anh, nghi ngờ mấy Tiêu Du Tử này có phải đến giễu hề không? Nhưng mười mấy phút sau, bọn họ nhận ra đám Tiêu Du Tử này không phải đến chọc cười mà thật sự xông Dịch tháp.
Phái hệ chính tông có hơn ba mươi thiên tài minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần bị sáu Tiêu Du Tử đánh tơi bời. Sáu người kia không phải đánh mà là đùa, chơi trận pháp, chơi cạm bẫy, trói buộc, đào hố. Sáu Tiêu Du Tử là tay già dặn đào hầm hố, nhìn như kiểu đánh lộn xộn nhưng gài bẫy từng khâu.