Thiên Vu

Chương 586: Các nữ thần muốn khóc



Thiếu nữ bang chủ ngồi trên vai nam nhân cao to tức giận quát:

- Diệp Thanh, nữ nhân ghê tởm nhà ngươi đừng châm ngòi ly gián!

Diệp Thanh tiếp tục khóc sướt mướt, lắc đầu, nói:

- Ta không hề châm ngòi ly gián! Ta chỉ đang trình bày sự thật, Trần Lạc vốn là phế vật mất hết tu vi, hắn không là thứ gì trước mặt Tiêu công tử.

Diệp Thanh dứt, vèo một tiếng, bảy, tám người từ bốn phương tám hướng bay tới. Tất cả à mỹ nữ, là nữ thần. Gồm có Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt vân vân. Mấy nữ nhân này có tình cảm rất phức tạp với Trần Lạc, tuyệt đối không cho phép cứ sỉ nhục hắn.

Khi các nữ thần xuất hiện thì nhiệt độ không khí bỗng giảm xuống, lạnh băng. Một nữ nhân xuất hiện, ba ngàn sợi tóc bạc dài, khuôn mặt lãnh diễm, Mạc Khinh Sầu cũng đến.

- Ta nói rồi, dám nhắc đến Trần Lạc là ta sẽ giết ngươi.

Mạc Khinh Sầu khác với Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt. Ba nữ thần ra tay sẽ dạy Diệp Thanh bài học nhớ đời, còn Mạc Khinh Sầu thì thật sự nổi sát khí. Mạc Khinh Sầu máu lạnh không thua gì năm thống lĩnh Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên, Bạch Chấn Thiên, Lạc Đô, Tào Vệ của Quang Minh điện.

Mạc Khinh Sầu rút trường kiếm hà sương ra, tên thanh kiếm gọi là Hàn Khấp. Mạc Khinh Sầu huơ kiếm chém đầu Diệp Thanh.

Thấy Mạc Khinh Sầu muốn giết Diệp Thanh, mọi người vỗ tay khen hay. Nhưng mũi kiếm chợt lóe, Bạch Chấn Thiên ra tay.

Bạch Chấn Thiên dù sao là đại thống lĩnh Quang Minh điện, gã có trách nhiệm, không cho phép ai giết người trước mặt công chúng, mặc kệ đó là ai đều không được.

Tiêu Du Tử tồn tại đủ làm Quang Minh điện mất mặt, nếu có người giết ai trước mặt Bạch Chấn Thiên thì gã không cần làm đại thống lĩnh Quang Minh điện nữa.

- Đường ca bị mù mắt sao? Loại nữ nhân này ngươi che chở làm gì?

Không ai ngờ Bạch Chấn Thiên là đường ca của Bạch Phiêu Phiêu.

Bạch Chấn Thiên không cho Bạch Phiêu Phiêu chút mặt mũi, nói:

- Tuy Diệp Thanh có vấn đề về đạo đức nhưng chỉ có thế, tội không đáng chết. Nếu ai đều giết người lung tung chẳng phải phải là thế giới lộn xộn?

- Thứ cần lo ngươi không lo, thứ không nên lo thì ngươi cứ lo. Bạch Chấn Thiên, ngươi đúng là một đại thủ lĩnh Quang Minh điện hợp cách, oai phong quá!

Người dám quở trách Bạch Chấn Thiên như thế chri có Lạc Anh, nàng mỉa mai châm biếm làm mặt Bạch Chấn Thiên đỏ rực nhưng không tiẹn phản bác.

- Hu hu hu... Tiêu công tử, là mấy nữ nhân này đánh người ta. Bọn họ nói công tử không bằng Trần Lạc, người ta chỉ phản bác vài câu dã bị bọn họ ra tay đánh, hu hu hu...

Phải công nhận Diệp Thanh giả bộ đáng thương xứng là tông sư, tiếng nức nở như chịu uất ức rất ớn chọc mấy nữ nhân càng tức giận hơn. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu định lao ra cho Diệp Thanh một trận nhưng Cổ Du Nhiên bước ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Diệp Thanh, đồ tiện nữ nhân, ngươi đừng tưởng có người Quang Minh điện ở đây thì không làm gì ngươi được. Cho ngươi biết, bọn họ bảo vệ ngươi một lúc nhưng không thể che chở ngươi suốt đời. Ra khỏi đây là ngươi chết chắc!

Lạc Anh tức giận quát:

- Còn Tiêu Du Tử nhà ngươi nữa, thứ chó không thèm cắn này ngươi cũng cần? Uổng cho ngươi minh tưởng ra đại vô cực, thứ người này mà ngươi cũng muốn? Đời này chưa từng thấy nữ nhân sao?

Nói đến thì Trần Lạc hơi bất ngờ khi thấy Diệp Thanh trong Thiên Khải quảng trường, làm hắn ngạc nhiên là Diệp Thanh nói xấu hắn thì Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Hạ Mạt, Mạc Khinh Sầu tức giận xông lên, thậm chí không tiếc chất vấn đại thống lĩnh của Quang Minh điện. Trần Lạc thật sự rất bất ngờ.

Trần Lạc cứ nghĩ sau sự kiện Tiểu linh giới Trung Ương học phủ một năm trước mấy nữ nhân kia hận hắn tháu xương, tại sao hôm nay đứng ra bênh vực hắn? Lạc Anh còn hiểu được, cô nương này thẳng ruột ngựa. Tiết Thường Uyển luôn cho rằng Trần Lạc trêu đùa tình cảm của nàng. Mạc Khinh Sầu càng đứng nói, hạn Trần Lạc muốn chết.

Trần Lạc không nghĩ ra, nhưng khó hiểu thì khó hiểu, thấy mấy nữ nhân bênh vực mình làm hắn rất vui. Trần Lạc nở nụ cười, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt nhìn lại cảm thấy đó là châm biếm.

Đặc biệt Lạc Anh trông thấy Trần Lạc cười liền chỉ vào hắn, hét lên:

- Ngươi cười cái gì? Ta đang nói ngươi, hừ! Đừng nói là tiện nữ nhân Diệp Thanh châm ngòi ly gián, coi như cô nãi nãi nói vậy thì sao? Cô nãi nãi dám nói thẳng trước mặt người là ngươi không bằng Trần Lạc, kém hơn hắn mười vạn tám ngàn dặm, không thể nào so sánh!

Nghe Lạc Anh nói, Trần Lạc cười càng vui hơn, hắn muốn đùa giỡn mấy nữ thần.

Trần Lạc cười hỏi:

- Mỹ nữ nói xem gia có chỗ nào không bằng cái tên Trần Lạc?

- Không sánh được chính là không sánh được!

- Gia không quen Trần Lạc, không biết hắn là ai, nhưng nàng nói gia không bằng Trần Lạc làm gia khó chịu.

Trần Lạc ngông cuồng nói:

- Mọi người đều biết bản lĩnh của gia thế nào đúng không? Tinh thần lực của gia mênh mông như biển, tạo nghệ trận pháp của gia càng đừng nói, trên thế giới này không ai thông hiểu trận pháp bằng gia. Bây giờ gia minh tưởng đại vô cực vang dội cổ kim, siêu lợi hại. Gia tự xưng thiên hạ đệ nhị, tuyệt đối không ai dám tự xưng đệ nhất. Cái gì thiên kiêu giới trận pháp, cái gì mười thủ tịch, cái gì huyết mạch, thiên kiêu song tu, gia tùy tay có thể diệt bọn họ mười vạn lần. Cái tên Trần Lạc gì đó gia tiêu diệt hắn chỉ bằng một cái búng tay.

Khi Tiêu Du Tử nói xong câu đó, biểu tình mọi người cực kỳ phức tạp.

Mọi người đều biết ngươi rất lợi hại nhưng không cần cao điệu như vậy đi? Đúng thế, tất cả biết bản lĩnh của ngươi. Tinh thần lực của ngươi mênh mông như biển, tạo nghệ trận pháp vô song, minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực. Thiên kiêu gì đó căn bản không phải là đối thủ của ngươi, mọi người thấy tận mắt, biết rất rõ. Nhưng chuyện này nghe ngươi khoe khoang lại kỳ kỳ. Dám buông lời kiêu ngạo ngươi tự xưng thiên hạ đệ nhị không ai dám tự xưng đệ nhất? Dù gì cũng nên chú ý hình tượng anh hùng mới dựng lên đi!

Đang yên lành ngươi đấu miệng với Lạc Anh làm gì? Bản lĩnh của ngươi có lợi hại đến đấu nói tới đấu võ mồm thì một vạn Tiêu Du Tử cũng không phải đối thủ của Lạc Anh.

Quả nhiên Tiêu Du Tử mới nói xong Lạc Anh cười to châm biếm:

- Đúng là người mặt dày vô địch thiên hạ. Tỷ từng thấy vô sỉ nhưng chưa gặp ai có da mặt dày bằng ngươi.

Lạc Anh thẳng thừng bày tỏ sự mỉa mai Tiêu Du Tử:

- Tinh thần lực của ngươi mênh mông như biển thì có gì to tát? Linh lực của Trần Lạc đâu chỉ là bao la tựa biển, đó là không biên giới. Tạo nghệ trận pháp của ngươi cũng chẳng có gì, Trần Lạc ngộ Vạn Diệu chi môn, biết thiên hạ vạn diệu. Tỷ tỷ không biết có phải ngươi hiểu trận pháp nhất thế giới không nhưng tỷ dám khẳng định thế giới này không có linh quyết nào Trần Lạc không biết.