Thiên Vu

Chương 633: Vân Lộc sơn (2)



- Nguyên nhân gì?

Khi Trần Lạc tra hỏi, Lâm Ngọc Sơn phía trước lắc đầu một cái, giống như là rất bất đắc dĩ với loại nông dân kiểu Trần Lạc, bất quá bất đắc dĩ thì cũng phải nhịn, Lâm Ngọc Sơn này tuy nói là công tử danh môn vọng tộc, nhưng ít nhất vẫn phải có giáo dưỡng, vẫn chưa hề lên tiếng cười nhạo.

- Ngày, ngu ngốc, ngươi thực là may mắn mới gặp được chúng ta, bằng không thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Niệm Kiều rất yêu thích Trần Lạc, đương nhiên khiến cho nàng yêu thích không phải vì bản thân Trần Lạc, mà vì Trần Lạc vô tri, thế nên mới tạo cho nàng cơ hội thể hiện một chút tài học của mình.

- Tên ngốc, nói cho ngươi biết, trên quan đạo hầu như khắp nơi đều là trận pháp cạm bẫy, người đi người chết không ngừng. Quanh khu vực lân cận vực Tây Ách hầu như đều là trận pháp cạm bẫy, lít nha lít nhít không thể để xuể, đừng nói là một người bình thường như ngươi, chính là bổn tiểu thư thiên tư thông minh, là Trận pháp sư cao cấp cũng đều không dám đi loạn.

- Những cạm bẫy này đều là do ai bố trí?

- Điều này khó mà nói chắc được, hẳn là mỗi người một chút đi, bất quá theo ta được biết, đại đa số trận pháp cạm bẫy đều là do những vinh quang giả trong vực Tây Ách bố trí, đây giống như là một thứ luật không thành văn? Nghe nói là vì phòng ngừa ma thú biên hoang xâm lấn, những cạm bẫy này trải rộng khắp xung quanh vực Tây Ách, khắp nơi đều có, ngay cả trên bầu trời cũng có.

- Nguyên lai là như vậy.

Nghe thế, Trần Lạc liền lấy ra linh thức tra xét, linh thức của hắn cường đại mười phần, hơi suy nghĩ, trong vòng mười nghìn thước dù là gió thổi cỏ lay cũng biết được. Dưới cảm ứng, quả nhiên là thế, trận pháp giăng khắp nơi, trong hư không, trong rừng nhiều đến độ đếm không thể hết, nhưng trận pháp cạm bẫy này có không ít cái đã rất lâu năm, có vài cái thì như mới được bố trí.

Coi như phòng ngừa ma thú biên hoang xâm lấn cũng không cần tới độ như vậy chứ? Điều này cũng không đúng, biên hoang vẫn là tại phía tây vực Tây Ách, dù muốn phòng ngừa ma thú biên hoang xâm lấn, cũng không cần bày trận pháp cạm bẫy khắp nơi bên trong thế này. Hơn nữa nghe giọng Niệm Kiều dường như xung quanh vực Tây Ách đều là cạm bẫy, e là không chỉ phòng ngừa ma thú biên hoang, sợ là còn phòng ngừa cả ba đại thế lực nắm quyền trung tâm điều quân đánh vào.

Trên đường đi, Trần Lạc cũng được Miêu Hoành giảng giải cho biết một vài chuyện liên quan đến vực Tây Ách, biết đó là một địa phương vô cùng hỗn loạn, loạn đến độ Hoàng thành, Quang Minh thành, Thánh thành cũng không thể chen chân, xung quanh vực Tây Ách phủ kín trận pháp cạm bẫy, xem ra là bọn họ muốn vực Tây Ách vĩnh viễn độc lập. Đang muốn thu hồi linh thức, bỗng nhiên lại nhận thấy một cỗ khí tức dị dạng, khí tức dường như đến từ núi Vân Lộc.

Không chần chờ, Trần Lạc lập tức điều động linh thức tới tra xét, đột nhiên ầm ầm một tiếng, phảng phất như trời long đất lở, cả tòa núi Vân Lộc bắt đầu run rẩy, ngay sau đó phóng ra ánh sáng chói mắt.

- Đó là cái gì?

Đám người Miêu Hoành phát hiện tình huống khác thường, khiếp sợ không thôi, nhìn lại xung quanh, chỉ thấy núi Vân Lộc đang lay động kịch liệt, hào quang bắn ra bốn phía.

- Không biết núi Vân Lộc xảy ra chuyện gì, mọi người đi theo ta, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép tự ý hành động.

Miêu Hoành phát ra linh lực, quanh thân ánh sáng lấp lóe, vung tay lên, cưỡi hồng sư cẩn thận từng chút tiến về phía trước. Bởi vì quanh thân khắp nơi đều là trận pháp cạm bẫy, Miêu Hoành tuy nghi hoặc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám mạo muội tiến về phía trước. Niệm Kiều lại không phi hành, đàng hoàng đi theo bên cạnh Miêu Hoành, khuôn mặt nhỏ hiện vẻ vừa sợ sệt vừa hưng phấn.

Theo khoảng cách càng lúc càng gần núi Vân Lộc, thần tình Miêu Hoành càng nghiêm túc hơn, bởi vì hắn cảm ứng được núi Vân Lộc tỏa ra ánh sáng không phải bình thường, khí tức không chỉ quái lại, còn vô cùng cường đại.

- Đoàn trưởng, núi Vân Lộc xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên biến thành như vậy?

Miêu Hoành là vinh quang giả thâm niên, danh xứng thực, kinh nghiệm vô cùng phong phú, nói:

- Hẳn là có đồ vật cường đại gì đó xuất thế.

Nghe vậy, Niệm Kiều càng hưng phấn hơn:

- Đồ vật cường đại? Là khôi bảo sao?

- Tạm thời không cách nào xác địch, bất quá khí tức này rất giống di tích cổ xuất thế.

- Cổ… Di tích cổ?

Niệm Kiều nhếch miệng, không thể tin tưởng nhìn, nàng không nghĩ tới mình lần đầu tiên xa nhà liền đụng phải loại chuyện hiếm có như di tích cổ xuất thế, trái tim nhỏ không nhịn được đập nhanh hơn.

- Mau xem, trên núi thật nhiều người.

Nghe nói có di tích cổ xuất thế, nhị công tử Thái Hành Lâm gia Lâm Ngọc Sơn cũng không cách nào bình tĩnh được, dưới sự hưng phấn, cưỡi linh thú một đường chạy như điên.

- Lâm công tử! Không thể!

Phát hiện Lâm Ngọc Sơn tăng tốc chạy về phía núi Vân Lộc, Miêu Hoành lớn tiếng hô một câu, nhưng dường như Lâm Ngọc Sơn bịt tai không nghe. Chỉ là khi hắn chạy tới dưới chân núi Vân Lộc bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, không chỉ là hắn, Niệm Kiều đuổi theo phía sau, thậm chí Miêu Hoành kiến thức rộng rãi cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả Trần Lạc cũng không khỏi mở to hai mắt, chấn động nhìn.

Cả tòa núi Vân Lộc đều tỏa ra một loại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, ánh sáng tựa như hình thành một bộ cảnh tượng cổ kính có chút mờ ảo, cẩn thận nhìn xung quanh thân, mọi người đều bị bộ cảnh tượng này chấn động, quần sơn vây quanh, vách đá xanh rêu, bách đàn điệp tú, suối thơm hương trà. Di tích cổ tập trung, phật âm vấn vít, không chỉ có cổ tháp cao vút trong mây, cũng có thiết áo cà sa kỳ lạ, như La Hán hoàng kim, bên ngoài càng có ma đỉnh, cây tùng nghìn tuổi, thềm đá, hồ nước…

Đây giống như một bộ kỳ quan thiên nhiên, thế nhưng kèm theo tiếng chuông trang nghiêm, lại khiến cho người ta cảm thấy đây là một tòa cổ tháp trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Ánh sáng màu vàng nhạt hình thành cảnh tượng cổ tháp càng như ánh nhật nguyệt trong nước, một dạng ánh sáng rung động, cảnh tượng cũng thuẫn theo bắt đầu vặn vẹo, từ vừa nãy dần hiện ra tới cảnh tượng hiện tại hẳn là phủ đầy bụi trận pháp chiếu rọi, đây không thể nghi ngờ là một tòa di tích cổ.

Kim cổ vạn năm, thiên thu một đời, đã trải qua mười đời, trong vạn năm qua không biết đã xảy ra bao nhiêu lần đại thiên tai, cũng không biết xảy ra bao nhiên lần thiên địa rung chuyển, hầu như mỗi một lần thiên tai và thiên địa rung chuyển đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều quá trình vận chuyển trận pháp, thậm chí rất nhiều trận pháp đều bị phủ bụi lên.