Nguyên bản nàng nhin Trần Lạc rất không thuận mắt, hiện tại chứng kiến thần thái kia của Trần Lạc, nàng càng thêm chán ghét, muốn ngay lập tức giết chết hắn, nếu có thể làm, nàng tự nhiên không do dự thực hiện. Nhưng nơi đây là Vô Lượng diễn, một khi động thủ, hậu quả ra sao thì không tưởng tượng nổ, vả lại nàng còn nhớ rõ lời Thiên tiên sinh từng nói với mình, không được có bất kỳ liên quan nào voài người từng Âm Dương giao hợp tại Cửu Tuyệt sơn, đừng nói ái hận tình cừu, ngay cả hỉ nộ ai nhạc cũng không được, nếu như giết hắn, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho mình nữa.
Tuyết Thiên Tầm đột nhiên cảm giác rất bất đắc dĩ, hiện tại nàng chỉ hi vọng ngộ tính gia hỏa bên cạnh không tốt, không tìm hiểu được gì trong Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh. Nhưng chỉ nghĩ đến thôi, Tuyết Thiên Tầm đột nhiên thấy buồn cười, bản thân từ lúc nào trở nên thành như vậy, dĩ nhiên lưu lạc tới độ ký thác hy vọng lên thân kẻ khác, thực sự là chuyện cười.
Sau khi trong lòng yên tĩnh trở lại, Tuyết Thiên Tầm áp chế tất cả buồn bực và khẩn trương, xua tan mọi tạp niệm vừa mới xuất hiện trong đầu, đang muốn một lần nữa tập trung lĩnh ngộ, bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì nàng phát hiện gia hỏa bên cạnh vừa mở mắt ra.
Trần Lạc nhìn chữ phật trên vách tường đối diện đang diễn biến diễn hóa vô cùng vô tận, cứ nhìn như vậy, khẽ giọng thủ thỉ:
- Vô minh diệt cố, tâm vô hữu khởi...
Tiếng nói của hắn rất khẽ, nhưng phật âm mênh mông, giống như chân ngôn vang lên trong đầu Tuyết Thiên Tầm.
Tuyết Thiên Tầm kinh hãi vạn phần, càng khiếp sợ không thôi. Ngay sau đó một màn quái lạ xảy ra, khi chân ngôn Trần Lạc vừa hạ xuống, tốc độ diễn biến diễn hóa của chữ phật trên vách tường bỗng nhiên chậm hơn một ít.
- Dĩ vô khởi cố, cảnh giới tùy diệt…
Miệng Trần Lạc lại phun chân ngôn, tốc độ diễn biến diễn hóa của chữ phật càng chậm hơn.
Tuyết Thiên Tầm không biết, không hiểu, lập tức nhìn lại xung quanh, nàng sợ hãi phát hiện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh ẩn chứa trong chữ phật đang từ từ mơ hồ biến mất, đã bắt đầu không trọn vẹn.
Tại sao lại như vậy?
- Duyến câu diệt cố, tâm tương giai tẫn…
Chân ngôn hạ xuống, tốc độ diễn biến diễn hóa của chữ phật càng chậm, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh ẩn chứa bên trong ngày càng ít đi.
- Thiên niết bàn, địa tịch diệt, ta độ ách…
Rào!
Chữ phật trên vách tường không còn diễn biến diễn hóa, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh ẩn chứa bên trong dĩ nhiên triệt để tan thành mây khói, ngay cả một tia cũng không còn lại.
Gia hỏa bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn trong lòng, càng không nhịn được bắt đầu cười lên ha ha.
- Phật vốn là đạo!
- Đạo pháp tự nhiên!
- Phật pháp vô biên!
- Thì ra là như vậy!
- Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh! Ha ha ha! Con mẹ nó thật sảng khoái! Quả nhiên là phật pháp vô biên! Quá trâu bò rồi!
Nhìn ra được, một tiếng trâu bò này của Trần Lạc hoàn toàn phát ra theo bản năng, tuy rằng rất tho bỉ, nhưng tâm ý thì tràn đầy kính nể với phật pháp, cũng chỉ khi bội phục sát đất việc gì đó mới khiến người ta không nhịn được nói ra hai chữ này.
Nhìn lại tên gia hỏa bên cạnh đang cực kỳ hưng phấn, nhất thời Tuyết Thiên Tầm có chút không rõ chuyện gì xảy ra, cái gì là phật vốn là đạo, cái gì là đạo vốn tự nhiên… Nhìn trên vách tường dĩ nhiên không còn Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, nghĩ lại những lời chân ngôn kẻ này vừa nói ra, vô minh diệt cố, tâm vô hữu khởi, dĩ vô khởi cố, cảnh giới tùy diệt, duyến câu diệt cố, tâm tương giai tẫn, thiên niết bàn, địa tịch diệt, ta độ ách...
Bỗng nhiên, thần tình Tuyết Thiên Tâm chấn động mạnh, phảng phất như ý thức được điều gì đó, bật thốt lên:
- Ngươi dĩ nhiên đã thấy toàn bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh?
Giờ khắc này, Trần Lạc tựa như đứa bé có được món đồ chơi yêu thích, hưng phấn thậm chí khoa chân múa tay lên, nhìn thoáng qua Tuyết Thiên Tầm, gật gù đắc ý:
- Đúng vậy, không có biện pháp, ai bảo ta là thiên tài chứ.
Nghe vậy, nỗi khiếp sợ trong lòng hiện rõ toàn bộ trên khuôn mặt Tuyết Thiên Tầm, dung nhan bá tuyệt không hề che giấu thần tinh kinh ngạc cực độ. Trong đám mây có cao nhân chỉ điểm, nàng tìm hiểu Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh đầy đủ ba năm mới hiểu được chút điểm, thậm chí chưa tới một phần mười. Người này dĩ nhiên ngắn ngủi trong khoảng ha, ba khắc thời gian đã tìm hiểu thấu đáo toàn bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, phải biết rằng khi phát hiện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, nàng là người bắt đầu tìm hiểu trước tiên, nhưng tới hiện tại ngay cả chút da lông cũng không ngộ tới.
Tại sao lại như vậy?
Tuyết Thiên Tâm nghĩ thế nào cũng không thông, nhất thời tức không nhịn nổi, không để ý Tịch Diệt điện diễn sinh biến hóa, bước một bước dài, quanh thân bộc phát ánh quang, giơ tay như long xà, tập kích tới.
Đang trong hưng phấn, Trần Lạc nhìn thấy cảnh này, lập tức ý thức chính mình có chút đắc ý vênh váo, bĩu môi đáp lại:
- Không cần thiết phải như vậy, cùng làm thì ta chia cho ngươi một điểm.
Dứt tiếng, Tuyết Thiên Tầm dĩ nhiên đã kéo tới. Trần Lạc biết nàng này tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ, không dám chậm trễ, lập tức điều động linh lực ra tay chống đối, một lần va chạm đã khiến cả người chấn động tê dại.
Dù biết trước nàng này tu vi cao thâm, nhưng sau khi giao thủ mới rõ thực lực của nàng còn cường đại hơn nhiều trong tưởng tượng. Nàng ta chỉ vung ra một chưởng, không phải tiểu thần thông, càng không phải đại thần thông, là một chưởng thuần túy, nhưng ẩn chứa năm sáu đạo khí tức cường đại, những khí tức này đến tột cùng là gì, Trần Lạc cũng không rõ, nhưng vô cùng khủng bố.
Trong thoáng công phu, hai người giao thủ hơn mười chiêu, Trần Lạc bị đánh lui về sau liên tiếp. Ầm ầm một tiếng bạo hưởng, cũng không biết nàng ta nghĩ gì, bộc phát hoàn toàn khí thế, khí tức tràn ngập Quang Minh, cả người như Quan Thế Âm thần thánh. Chỉ thấy nàng vung tay lên, Trần Lạc rên lên tại chỗ, dát dát lùi về phía sau bốn, năm bước mới đứng vững được, đưa tay lau miệng, hiển nhiên đã thổ huyết. Tu vi đối phương cường đại vượt quá tưởng tượng khiến cho hắn cảm giác cao thâm khó dò như cảm nhận từ trên người Ma quân Thất Dạ.
- Xú nam nhân, dám cướp đồ của bổn cung, hôm nay bổn cung liền cho ngươi biết hậu quả!
Thần tình Tuyết Thiên Tầm đầy lăng lệ, khí thế bá tuyệt vô song, căm tức nhìn Trần Lạc, quanh thân bao phủ một dạng bạch quang tựa như thâm uyên.
- Mọi người dù sao cũng từng có một đêm phong lưu, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?
Khóe miệng Trần Lạc nhếch lên tia cười đắc ý, vừa mới lĩnh ngộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, đang muốn thử xem uy lực, nếu đối phương đã quả đoán như vậy, hắn cũng không cần do dự nữa.
Thoáng chốc, Tịch Diệt điện đột nhiên phát sinh biến đổi, nguyên bản Tịch Diệt điện đang diễn biến diễn hóa đột nhiên hỗn loạn, Trần Lạc cảm giác được, Tuyết Thiên Tầm cũng cảm giác được. Đúng lúc này, một đạo thanh âm khan khan không biết từ chỗ nào truyền đến.