Thiên Vu

Chương 652: Nhổ răng cọp



Đại thần thông quả thực cường đại tới đáng sợ, phải biết rằng Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý chỉ là một vệt phật ý, bản thân không có linh lực mạnh mẽ ủng hộ, lại trải qua vạn năm phủ bụi, phật ý từ lâu đã nhạt, mặc dù vậy, thi triển đại thần thông đã kinh khủng đến thế, nếu như đổi là một tên Vu sư đại thần thông thi triển ra thần thông nghiệp hỏa siêu độ, không biết sẽ kinh khủng đến mức nào.

Quanh thân Táng Hoa tỏa ra ánh sáng như hoa hồng, dường như không e ngại Đại nghiệp hỏa siêu độ chú, nàng nhìn Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, khẽ lắc đầu nói:

- Đại nghiệp hỏa siêu độ chú cố nhiên cường đại, nhưng đáng tiếc ngươi chỉ là một vệt phật ý, trải qua vạn năm lâu dài, phật ý ngưng tụ đã nhạt, bây giờ chỉ có thể trở thành thịt cá.

Dứt tiếng, Táng Hoa nhìn như ung dung hào hoa, thần tình đột nhiên biến đổi, trở thành lệ nhiên, khi giơ tay, ánh sáng sặc sỡ tùy ý tỏa ra, ngón tay của nàng chụm lại, ngay sau đó một đáo hoa sen màu đỏ phủ lấy đồng nhân, chờ khi hoa sen màu đỏ nở tung, từng mảnh từng mảnh tỏa ra vô tận biến hóa, ẩn chứa vô số ảo diệu.

Đây hẳn là một linh bảo, cụ thể là linh bảo gì, Trần Lạc không biết, nhưng hắn nhìn ra được, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý muốn luyện hóa Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý.

Mẹ nó, cô gái này nhìn mặt như hiền dịu đáng yêu, không nghĩ tới chẳng hề có một điểm từ bi, trái lại còn tàn nhẫn như thế, mới vừa rồi còn ỷ ôi tiếc hận cho Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, một khắc sau đã ra tay luyện hóa, quả nhiên các cụ nói không sai bao giờ, nữ nhân càng đẹp thì lòng dạ càng độc ác.

- Táng Hoa, bằng vào Phạm Nguyệt Hồng Liên của ngươi cũng muốn tranh đoạt với Thái Thượng Xích Lôi Đỉnh của bổn cung?

Ngay khi Táng Hoa ra tay, Tuyết Thiên Tầm cũng xem đúng thời cơ động thủ, nàng đạp lớn một bước, xuất hiện trên đỉnh đầu đồng nhân, khi giơ tay đồng dạng cũng lấy ra một linh bảo, là một chiếc đỉnh bốn mặt lớn. Đỉnh lớn vừa xuất hiện liền kêu on gong, bên trong tựa như ẩn chứa lôi nguyên, chớp giật phích lịch.

- A, quả nhiên không hổ là trưởng công chúa Hoàng Thành, ngay cả trân bảo thượng cổ như Thái Thượng Xích Lôi Đỉnh cũng rơi vào trong tay của ngươi.

Hai nữ nhân này, một ung dung cao quý, một phách tuyệt thiên hạ, lấy ra đều là trân bảo thượng cổ, mạnh mẽ cứng rắn luyện hóa đồng nhân tới chỗ bắt đầu vặn vẹo.

Đồng nhân vẫn cầm côn đứng như trước, nó giống như cảm giác được uy hiếp, trong lúc nhất thời hai tay tạo thành chữ thập, miệng phun chân ngôn phật ngữ mênh mông, đại nghiệp hỏa siêu độ chú càng thêm uy mãnh.

Bùm bùm một trận giòn giã, Thái Thượng Xích Lôi Đỉnh của Tuyết Thiên Tầm run rẩy một trận, dung nhan bá tuyệt của nàng cũng nổi nên thần tình phẫn nộ, quát:

- Trải qua vạn năm lâu dài, phật ý dĩ nhiên bị nhạt, không nghĩ tới ngươi vẫn nắm giữ oai nghiêm cường đại như thế, bất quá cũng chỉ có vậy thôi.

Ngao!

Một đạo thương long róng giận, hỏa diễm thiêu đốt quanh thân Tuyết Thiên Tầm đột nhiên như tượng băng, qua trong giây lát hóa thành chín con băng long. Băng long gầm thét xoay quanh lên cao, sau đó đáp xuống, quanh một vòng quanh đồng nhân, phát ra từng trận long ngâm.

Đây là thứ đồ chơi gì? Huyết mạch chân thần sao? Không, không giống lắm. Trần Lạc hoàn toàn không phân biệt được, truyền âm hỏi:

- Nữ nhi này thi triển ra thủ đoạn gì thế?

Tần Phấn không biết Trần Lạc ẩn giấu ở nơi nào, chăm chú nhìn Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, đáp lại:

- Tuyết Thiên Tầm thành tựu linh thể chính là Cửu Huyền Cực Âm, nắm giữ chín đạo Huyền Âm chi long thủ hộ, thực sự biến thái vô cùng.

- Hai bà nhi này tranh nhau luyện hóa Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, ngươi không đi?

Tần Phấn lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ:

- Bất kể là Tuyết Thiên Tầm hay Táng Hoa, thực lực các nàng đã đạt đến một loại trình độ khó có thể tưởng tượng nổi, Táng Hoa thì ta không rõ, nhưng thực lực Tuyết Thiên Tầm thì hiện tại ngươi nhìn thấy đến một phần ba cũng chưa tới, ngươi cảm thấy ta có tư cách đi tranh đoạt với các nàng sao?

- Biến thái như vậy à?

Trần Lạc chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, xem ra thực lực Tuyết Thiên Tầm còn hung hăng hơn nhiều trong tưởng tượng, rù rì nói:

- Bất quá đây chính là Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, nếu như có thể luyện hóa, tự thân ẩn chứa phẫn nộ tâm ý, từ đây không còn sợ bất kỳ tà ác, nếu cứ thế bỏ mặc cho hai bà nhi này, thực không nỡ.

- Lạc gia, ta không biết phật pháp ngươi tới đâu, tạm thời không nói chuyện ngươi có thể cướp được Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý từ trong tay các nàng hay không, cho dù cướp được, vì thế đắc tội hai người các nàng, cái được không đủ bù đắp cái mất. Huống chi cái kia cũng là Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, ngươi có lòng tin luyện hóa sao?

- Không thử sao biết được.

Sau khi tìm hiểu qua Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, Trần Lạc rất rõ ràng Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý là thế nào, chính là một loại trân bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu. Thứ đồ chơi này là do một đời cao tăng trải qua không biết bao năm, dùng ý thức bản thân luyện chế ra, hắn không muốn bỏ qua, hơn nữa còn chuẩn bị lợi dụng Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý đi chưởng không linh tượng của mình. Về việc đắc tội hai nữ nhân này, trước đó cướp đi Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh đã đắc tội Tuyết Thiên Tầm, không cần để ý đắc tội thêm một lần nữa. Đắc tội Tuyết Thiên Tầm rồi, cũng không cần để ý đắc tội thêm một Táng Hoa.

Bỗng nhiên, bỗng nhiên hắn cảm thấy không đúng. Thật không may, Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm và Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý ba bên tranh đấu đã bắt đầu ảnh hưởng tới đại tự nhiên, dù chưa đến mức điên đảo Âm Dương Ngũ Hành, nhưng đã bắt đầu biến hóa không quy tắc. Đại tự nhiên phát sinh biến hóa, pháp tắc Biến của Trần Lạc cũng phải biến theo, bằng không thì căn bản không cách nào trốn tiếp. Tình huống đặc thù, Trần Lạc cũng không thèm ẩn giấu nữa, đơn giản là không trốn được, vậy trực tiếp hiện thân.

Hắn vừa hiện thân, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tuyết Thiên Tầm.

- Dĩ nhiên là ngươi!

Bên trong đôi mắt đẹp của Tuyết Thiên Tầm ẩn chứa sát khí, xem ra trước đó nàng đã đoán được trong đại tự nhiên có người ẩn giấu, có điều không xác định được là ai, hiện tại thấy Trần Lạc xuất hiện, ngoại trừ phẫn nộ, càng nhiều hơn là khiếp sợ.

- Trên đời này từ khi nào lại xuất hiện một vị thanh niên tài tuấn đến thế, dĩ nhiên có thể lặng yên ẩn khí tức trong đại tự nhiên, thực sự rất ngạc nhiên đây.

Táng Hoa tế ra Phạm Nguyệt Hồng Liên đang chậm rãi luyện hóa Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý từng chút từng chút, nhìn qua thấy nàng vô cùng ung dung, đôi mắt đẹp nhìn Trần Lạc chằm chằm, sắc thái lập lòe kinh thán, hỏi:

- Ngươi là ai?