Tựa hồ không có phản ứng gì, hô hoán lần thứ hai, vẫn không có phản ứng như trước. Khi hắn chuẩn bị hô hoán lần thứ ba thì một trận tiếng ngựa hí như rồng gầm truyền vào trong tai, Trần Lạc lập tức xoay ngươi, định thần nhìn lại, phía chân trời xa xa, một thớt tuấn mã đang bay nhanh đến, tốc độ nhanh cực kỳ, nhanh tới độ mắt thường không cách nào bắt giữ, ngay cả linh thức cũng không cách nào bắt giữ, chạy băng băng trong hư không như băng gió vượt song, lại tự như một con thương long rít gào.
- Tuấn mã thật tốt, tốc độ thật nhanh, khí thế thật là mạnh mẽ.
Tần Phấn và Lãnh Cốc nghe thấy tiếng ngựa hí cũng nhìn lại xung qunah, thấy con ngựa Đạp Lãng, trong lòng chấn động không ngớt, đây tuyệt đối là con ngựa có khí thế mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất bọn họ gặp được, là nhất chứ không phải một trong. Bên cạnh, Trần Lạc cũng giật mình không nhỏ, hắn không nghĩ tới sau khi dụng tâm hô hoán, Đạp Lãng thật sự xuất hiện trước tiên, đây không chỉ khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ, Đạp Lãng làm sao có thể cảm ứng được, chính mình sau khi tiến vào di tích chùa Cổ Lan, Đạp Lãng đi đâu? Càng khiến hắn giật mình chính là tốc độ của Đạp Lãng, phải nói là cực kỳ nhanh, lấy tốc độ của nó đâu chỉ ngày đi ngàn dặm, ngày đi vạn dặm, thậm chí một trăm ngàn dặm đều thừa sức.
Thấy con ngựa này, thần tình Táng Hoa hơi đổi, bởi vì nàng nhận ra con ngựa này, đây chính là vật cưỡi của Ma quân Thất Dạ, long mã Đạp Lãng.
- Ha ha! Đạp Lãng! Con mẹ ngươi chạy đi đâu thế?
Sauk hi thấy Đạp Lãng, tâm tình Trần Lạc rất khoan khoái, không nhịn được thoải mái cười to, càng đưa tay liên tục vuốt lên bộ lông lộng lẫy ánh sáng trên người Đạp Lãng. Nhưng cái vuốt ve này lại khiến tiếng cười của hắn im bặt đi, cảm thấy lòng bàn tay ướt nhẹp, đưa tay vừa nhìn, đầy tay là máu. Trần Lạc lập tức vạch bộ lông trên người Đạp Lãng, bất ngờ phát hiện một đạo vết thương đầm đìa máu, vết thương rất sâu, thậm chí có thể thấy xương bên trong.
Dù thời gian Trần Lạc tiếp xúc với Đạp Lãng chưa lâu, nhưng thấy đạo vết thương đầm đìa máu trên người Đạp Lãng, trong lòng hắn rất lo lắng và đau đớn, không nghĩ quá nhiều, lập tức tiến hành trị liệu cho Đạp Lãng.
Tuy nói hắn hiện tại không có một tia lực lượng tinh thần, cũng không cách nào bố trí hết trận pháp trị liệu, bất quá cũng từng tu luyện qua một, hai loại linh quyết trị thương, chỉ là thời điểm thi triển, hiệu quả trị liệu cũng không như ý, không những không cách nào trị hết cho Đạp Lãng, trái lại còn khiến vết thương trên người Đạp Lãng càng sâu thêm.
- Ngươi thi triển linh quyết Thủy Vân vốn là một bộ linh quyết trị liệu cực giai, nhưng linh lực ngươi tựa hồ quá mức hung tàn bạo liệt, rất có tính chất công kích xâm lược, thi triển linh quyết Thủy Vân chỉ có hiệu quả ngược lại.
Khi thanh âm Táng Hoa truyền đến, Trần Lạc mới ý thức tới linh tượng của mình quá mức bạo liệt, linh lực ẩn chứa tự nhiên cũng là như thế, Lãnh Cốc vốn muốn rat ay, nhưng lúc này Táng Hoa lại giành trước một bước, nói:
- Nếu như không ngại, cứ để cho ta đi.
Nàng chậm rãi đi tới, hơi cười nhạt, trong lúc giơ tay, ánh sáng màu đỏ nhạt lượn lờ bao phủ lên vết thương trên người Đập Lãng, cũng không biết đây là thủ đoạn gì, chỉ chốc lát sau, vết thương trên người Đạp Lãng bắt đầu khép lại.
- Cảm ơn!
Trần Lạc không nghĩ tới Táng Hoa sẽ ra tay giúp đỡ, nhớ tới tại cấm địa chùa Cổ Lan đoạt Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý của nàng, khiến hắn có chút không yên tâm, nói:
- Như thế này đi, ta trả lại Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý cho ngươi.
Trần Lạc trước giờ không thích thiếu ân tình người khác, đặc biệt là ân tình của nữ nhân.
- A!
Táng Hoa thấy buồn cười, giống như không nghĩ tới gia hỏa này sẽ nói ra như vậy. Đối với Táng Hoa mà nói, ra tay trị liệu cho một thớt linh thú thực sự không tính là gì, nhưng gia hỏa này dĩ nhiên vì thế muốn đưa ra Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, tính cách tiểu tử này đúng là không phải bình thường. Bất quá Táng Hoa lắc đầu một cái, cự tuyệt:
- Một cái nhấc tay mà thôi, so với Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, ta thi triển một cái thuật Trì Dũ căn bản không đáng nhắc tới, không biết là ngươi ngốc hay là ta quá may mắn đây.
- Ta ngốc!
- A, được, tiểu Trần Lạc, nể mặt nhóm các cô nương trong Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta, ta sẽ không đứng nhìn bang quan, ngươi hoàn toàn không cần cảm ơn ta. Huống chi, nếu bị các cô nương kia biết, ta chỉ thi triển một cái thuật Trì Dũ liền chiếm được Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý của ngươi, nhóm các tiểu cô nương này nhất định sẽ ăn sống ta mất.
Hiển nhiên, những tiểu cô nương trong miệng Táng Hoa hẳn là đám người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Vừa làm thuật trị liệu, nàng lười biếng nói:
- Nói tới nhóm tiểu cô nương này, các nàng thế nhưng tìm kiếm ngươi đã lâu rồi, hiện tại cách thời điểm ngươi độ thẩm phán tại ngoại thành Thanh Đế khoảng chừng nửa năm đi? Nếu ngươi đã sớm tỉnh, vì sao không gặp nhóm tiểu cô nương này một lần, sao thế? Khiến đám tiểu cô nương này lo lắng, ngươi rất vui vẻ sao?
Trần Lạc hiện tại nào có tâm tình nói với nàng việc này, hỏi:
- Vết thương này là do người ta gây ra?
- Hẳn là thế.
Chỉ chốc lát sau, Táng Hoa ngừng tay, không thể không nói thủ đoạn nữ nhân này thực sự cao minh ghê gớm, sau khi khép lại, vết thương thậm chí không còn một điểm vết tích, kể cả vết máu trên người cũng bị Táng Hoa tẩy sạch sẽ, Trần Lạc không nhịn được thở dài, nói:
- Ngươi thật lợi hại.
- Ta lợi hại sao? So sánh với một vị Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, ta còn kém xa, nhiều nhất chỉ có thể coi là thầy thuốc nhỏ thôi.
Táng Hoa khẽ cười nhạt, nhìn nàng ung dung đoan trang, tựa như phượng nhi thiên hạ, cũng không phải cao cao tại thượng, trái lại có vẻ phi thương hòa ái, chỉ là câu nói còn kém xa Trần Lạc, ngược lại là trong lời có ẩn ý, bất kể Tần Phấn hay Lãnh Cốc đều nghe ra được, Táng Hoa ám chỉ hẳn là hai lần Trần Lạc nghịch thiên.
Đang nói chuyện, cách đó không xa có hai người đang bay nhanh đến nơi này, tốc độ cực kỳ nhanh, tựa như chớp giật, trước sau không tới mấy hơi thở công phu liền tới trước mặt. Trần Lạc nhìn lại xung quanh, hắn nhận ra được hai người này, là Lâm Ngọc Thiên và Phong Thanh Vũ từng hò hét với Tần Phấn bên trong di tích chùa Cổ Lan, dường như cả hai đều là người Lang gia cảnh địa, một người là đại công tử thế gia ngàn năm Thái Hành Lâm gia, một người khác là con trai các chủ một trong mười đại thương các, Cửu Cung Thương.
Sau khi Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên tới đây, thấy được Đạp Lãng, trong con ngươi không thể che giấu tinh quang lập lòe, nhưng khi thấy Táng Hoa các đó không xa, thần tình lại hơi đổi, giống như có chút kiêng kỵ, cũng có chút đắn đo khó định.