- Ngươi tính là thứ gì, dám bảo Lâm Ngọc Thiên ta xin lỗi một con súc sinh, ta thấy ngươi ngay cả chữ chết viết thế nào cũng không biết.
Lâm Ngọc Thiên thẹn quá thành giận, chỉ vào Trần Lạc, quát lên:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi hối hận khi đi tới thế giới này.
Hắn không thể nhịn được nữa, dang muốn động thủ, bỗng nhiên bị Phong Thanh Vũ bên cạnh ngăn cản. Xem ra Phong Thanh Vũ vẫn còn tỉnh táo, nhìn về phía Táng Hoa, tựa như không dám khẳng định quan hệ giữa Táng Hoa và người kia đến tột cùng là thế nào, hiện tại thăm dò:
- Hoa tỷ, ngươi không cảm thấy vị bằng hữu kia quá đáng sao?
Hai người Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên chăm chú nhìn Táng Hoa, bọn họ biết rõ có thể hay không động thủ, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của Táng Hoa, Tần Phấn và Lãnh Cốc bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Táng Hoa, Tần Phấn cũng không có phản ứng gì, Lãnh Cốc thì có chút thấp thỏm, bí mật truyền âm cho Tần Phấn, hỏi:
- Điện hạ, Lạc gia đây là muốn tìm Lâm Ngọc Thiên tính sổ, làm sao bây giờ? Có cần phải khuyên nhỉ Lạc gia không? Vì một chuyện nhỏ này phát sinh mâu thuẫn với Lang gia cảnh địa, có vẻ không đáng.
- Lạc gia là người tính khí tốt, nhưng tính khí tốt cũng không có nghĩa là dễ ức hiếp, có một số việc hắn sẽ không để trong lòng, nhưng có một số việc thì khác. Lâm Ngọc Thiên này trước tiên đánh tổn thương ngựa của hắn cũng thôi, còn muốn lại đây đạp lên mặt mũi, uy hiếp hắn, loại sự tình này nếu Lạc gia có thể chịu, vậy hắn cũng không phải là Lạc gia dám chỉ kiếm trời xanh hai năm trước.
- Ta biết, nhưng Lâm Ngọc Thiên dù sao cũng là người Lang gia cảnh địa, ngươi cũng không phải không biết…
Nói thật, Lãnh Cốc nhìn Lâm Ngọc Thiên và Phong Thanh Vũ rất không thuận mắt, hai gia hỏa này sau khi gia nhập Lang gia cảnh địa liền tự nhận là tài trí hơn người, thế nhưng, không lọt vào mắt là không lọt vào mắt, hắn không phải không thừa nhận, sự thực chính là như vậy, Lang gia cảnh địa là tồn tại tuyệt đối không dễ trêu chọc, bằng không bọn họ cũng không dám không đặt vị con trai thân vương như Tần Phấn vào trong mắt.
- Không, ngươi không hiểu rõ mấu chốt vấn đề, hiện tại vấn đề không phải Lâm Ngọc Thiên là người Lang gia cảnh địa, cũng không phải Lang gia cảnh địa cường đại cỡ nào, đơn giản là Lâm Ngọc Thiên đả thương ngựa của Lạc gia.
- Ta biết, ý của ta là Lâm Ngọc Thiên là người Lang gia cảnh địa, hơn nữa tu vi Lạc gia…
Tần Phấn truyền âm lại, nói:
- Bằng vào hiểu biết của ta về Lạc gia, hắn căn bản sẽ không quan tâm tới Lang gia cảnh địa, hắn quan tâm chỉ một vấn đề, đó chính là Lâm Ngọc Thiên đả thương ngựa của hắn, còn Lâm Ngọc Thiên có là ai, thân phận thế nào, hắn không thèm để ý chút nào, đừng nói Lâm Ngọc Thiên là người Lang gia cảnh địa, ngay cả người trong đám mây, sợ là Lạc gia cũng không chớp mắt một cái.
- Ta biết ta biết, nhưng hậu quả khi là địch của Lang gia cảnh địa thì…
- Hậu quả? Lãnh Cốc ngươi quả thực không quá lý giải con người Lạc gia, ngươi cảm thấy một người dám đuổi đánh đại lão học phủ Trung Ương, một người dám khiêu khích phe phái chính tông, một người dám hai lần đối nghịch ông trời, hắn sẽ quan tâm đến hậu quả sao?
- Được rồi, coi như ta chưa từng nói.
Lãnh Cốc và Tần Phấn truyền âm trong nháy mắt, phía đối diện, Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên vẫn đang đợi Táng Hoa trả lời.
Táng Hoa nhìn Trần Lạc, lắc đầu một cái, đáp lại:
- Chuyện của hắn, không mượn tax en vào.
Không xen vào? Có ý gì? Phong Thanh Vũ không rõ, cũng không nghĩ ra người trước mắt này đến tột cùng là thân phận gì, tại sao Táng Hoa nói sẽ không xen vào, thân phận gì mới khiến Táng Hoa nói ra lời này? Kỳ thực hắn cũng không biết câu nói này của Táng Hoa mặc dù ba phải, thế nào cũng được, nhưng trong lòng nàng đang tự nhủ, theo nàng nghĩ, một người ngay cả ông trời cũng dám hai lần đối nghịch, một gia hỏa nghịch thiên như thế, nàng cảm giác mình không có tư cách đi nhúng tay vào chuyện của hắn.
Đáng tiếc, Phong Thanh Vũ không biết, hắn không biết thì Lâm Ngọc Thiên đang trong cơn tức giận càng không biết, hắn cũng không muốn biết, đối với hắn mà nói, chỉ cần Táng Hoa không nhúng tay vào chuyện này, như vậy là đủ rồi.
- Thừa dịp gia đây còn nhẫn nhịn, nhanh lại đây xin lỗi, chuyện này cho qua.
Trần Lạc tâm bình khí hòa, nói.
- Ta thấy ngươi tự tìm đường chết!
Lâm Ngọc Thiên không thể nhịn được nữa, quanh thân liên tục lấp lóe ánh sáng. Tăng một tiếng, rút ra một linh kiếm ánh lửa, chém ra một kiếm, vạn trượng hào quang, tựa như sấm sét chớp giật, một kiếm này không phải kiếm quyết, càng không phải tiểu thần thông, chỉ là một chiêu kiếm Lâm Ngọc Thiên vung ra thuần túy linh lực, không có ẩn chứa bất kỳ sức mạnh ảo diệu. Dù vậy, vẫn khiến Lãnh Cốc tê dại da đầu, hắn không nghĩ tới Lâm Ngọc Thiên đánh ra một chiêu bình thường cũng dọa người đến thế, mình không biết có mấy phần chống đỡ được. Không biết kẻ này ăn được linh đan diệu dược gì trong Lang gia cảnh địa, vì sao linh lực lại cường đại như vậy.
Lâm Ngọc Thiên rất ngông cuồng, ngông cuồng tự đại, bất quá nếu bàn về độ tùy tiện, hắn so với Trần Lạc quả thực như gặp sư phụ, căn bản không phải tồn tại cùng cấp bậc. Bất luận về độ tùy tiện hay tính hung hăng, so sánh linh lực cũng như vậy, một chiêu kiếm kéo tới, Trần Lạc không hề né tránh, chỉ khẽ vung tay ra, trong nháy mắt liền trói lại kiếm mang cường đại của Lâm Ngọc Thiên, sau đó ánh sáng màu xám chợt thiểm, một cỗ linh lực dâng trào như lôi vân bộc phát ra, trong khoảnh khắc liền đánh nát bấy kiếm mang của Lâm Ngọc Thiên.
Linh lực thật khủng bố! Đây là cảm giác đầu tiên của mọi người, Tần Phấn cũng thế, Lãnh Cốc cũng thế, Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên càng là thế, bao gồm cả Táng Hoa cũng vậy, vừa nãy trong nháy mắt đó, Trần Lạc bộc phát ra linh lực cũng chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung, bởi vì linh lực quá hung tàn, dâng trào mênh mông.
Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên không ngờ được trên người người này rõ ràng không có bất kỳ linh tức, làm sao có khả năng nắm giữ linh lực khủng bố đến vậy, hai người bọn họ kinh ngạc, Lãnh Cốc thì càng thêm chấn động hơn xa bọn họ, hắn không cách nào rõ ràng được, tu vi Lạc gia rõ ràng bị thẩm phán mất hết, làm sao có khả năng nắm giữ linh lực mênh mông không tưởng được như thế, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Táng Hoa trước đó, Táng Hoa nói lực lượng biến dị của Trần Lạc không có biến mất, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là sự thực?
Trần Lạc không nói gì, nhấc chân đi tới, từng bước áp sát. Lâm Ngọc Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh sáng quanh thân bùng sáng hơn, bên trong ẩn chứa các loại sắc thái. Hiển nhiên, vừa nãy chỉ đánh một kiếm thuần túy là linh lực, không thể làm gì được đối phương. Lúc này hắn bắt đầu vận dụng linh tượng, linh thể, sức mạnh Linh Hải. Có điều vừa muốn lấy ra, Trần Lạc đối diện đột nhiên biến mất, qua trong giây lát liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, bỗng nhiên khoát tay, cánh tay như rồng rắn, năm ngón tay mở ra, chụp vào cằm Lâm Ngọc Thiên.