Thiên Vu

Chương 664: Nghi là ngân hà rớt xuống từ chín tầng trời



Bàn tay Trần Lạc vẫn nắm chặt cằm Lâm Ngọc Thiên, lúc này đột nhiên buông ra. Lâm Ngọc Thiên trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, không còn linh lực Trần Lạc áp chế, hắn có thể hành động, nhưng cũng không dám động, vì hắn đang sợ hãi.

- Cút!

Trần Lạc cúi đầu, nhắm hai mắt, trán nhăn lại, một câu “Cút” thật đơn giản nhưng đầy rẫy lăng lệ, bá đạo.

Lâm Ngọc Thiên muốn động, chỉ là sợ hãi vỡ hết gan mật, thân thể căn bản không nghe sai khiến, muốn đứng cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng vẫn nhờ Phong Thanh Vũ nâng hắn lên, hỏi:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Dứt tiếng, Trần Lạc bỗng nhiên mở mắt, sắc mặt Phong Thanh Vũ trong nháy mắt trắng xám, như gặp phải quỷ thần, cũng không dám nhiều lời, lập tức đưa Lâm Ngọc Thiên lắc mình rời đi.

Trên thực tế Táng Hoa đoán không sai, vừa nãy Trần Lạc xác thực chịu đựng cũng như kháng cự linh tượng của mình. Hắn nguyên tưởng rằng chỉ cần không lấy ra linh tượng, chính mình sẽ không chịu ảnh hưởng bạo liệt, nhưng không có nghĩ tới, sau khi lấy ra linh lực, thứ đồ chơi này lập tức rục rịch muốn ngóc đầu, cái loại cảm giác này tựa như hận không thể từ trong linh hải của Trần Lạc xông ra phá hủy thế giới này.

Trần Lạc biết đây chính là tai hại duy nhất khi mở ra Linh Hải giới, bởi bên trong Linh Hải giới có thể dựng hóa vạn vật, lại có công hiệu sinh sôi liên tục, linh tượng có thể tự chủ trưởng thành. Có thể nói, thứ đồ chơi này càng ngày càng cường đại, trước đây chỉ khi lấy ra linh tượng mới có thể ảnh hưởng tới chính mình, hiện tại cơn bạo liệt của nó đã rót vào trong linh lực, vận dụng linh lực càng nhiều, thứ đồ chơi này càng điên cuồng.

Nếu tiếp tục phát triển như vậy, thứ đồ chơi linh tượng kia hoàn toàn không chịu chính mình khống chế còn may, rất có khả năng dẫn đến phản phệ, tiêu diệt chính mình, đây không phải không có khả năng. Linh Hải giới có thể dựng hóa vạn vật, có quỷ mới biết linh tượng này có thể dựng hóa ra linh trí hay không.

Hơn nữa, một khi thứ đồ chơi này rục rịch muốn thoát ra, thực sự rất khó khống chế, thượng thiên như thủy gì đó căn bản không làm nên chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn lấy ra linh tượng, tiêu diệt thiên địa này, rất muốn, rất muốn.

- Linh tượng của ta lập tức muốn xông ra, khi đó ta có thể sẽ điên cuồng, trở thành lục thân không nhận, các ngươi nhanh đi đi, đi càng xa càng tốt.

Trong lúc nhất thời, Lãnh Cốc phát mộng, cái gì là linh tượng lập tức xông ra, tại sao khi linh tượng xông ra sẽ trở nên điên cuồng? Hắn không biết, cũng nghĩ không ra, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán ra được, sau đó sẽ phát sinh chuyện tình rất tồi tệ.

- Ngươi thành tựu đến tột cùng là thứ linh tượng gì?

Thần tình Táng Hoa nghiêm nghị, ngưng âm tra hỏi.

Dứt tiếng, lôi vân bão táp cuồn cuộn trong hư không lại truyền tới một đạo nộ hống trầm muộn như đến từ viễn cổ, Táng Hoa không chần chờ, thả người nhảy lên, lấy ra Phạm Nguyệt Hồng Liên.

Khi Táng Hoa bấm pháp quyết, Phạm Nguyệt Hồng Liên phóng ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt, ánh sáng hùng vĩ, hóa thành một vị như Bồ Tát, Bồ Tát khoanh chân ngồi bên trên Hồng Liên, hai tay thủ thế hình hoa sen, miệng phun chân ngôn Phật ngữ, Phật quang đại thịnh, nhưng lôi vân trong hư không càng tăng vọt, lợi hại hơn nữa.

Ngao… Tiếng nộ hống kéo dài truyền đến, càng lợi hại hơn.

Táng Hoa khẽ cắn hàm răng, một lần nữa thả người nhảy lên, ánh sáng màu đỏ quanh thân điên cuồng lấp lóe, ánh sáng linh lực đầy trời như cầu vồng, không chút nào yếu nhược so với lôi vân bão táp cuồn cuộn trong hư không. Dáng người Táng Hoa xoay tròn, hồng quang đầy trời hóa thành các loại hoa cỏ, tựa như ngàn tỉ, hư không đều có, ngàn tỉ hoa cỏ đồng thời nở rộ, đồ sộ vô cùng, quả nhiên là hoa nở hoa tàn đầy trời, là mưa hoa nở, phảng phất ẩn chứa ảo diệu vô thượng.

- Hoa nở như xuân, như vạn vật thức tỉnh, hoa tàn như thu, như vạn tượng đổi mới, xuân đi thu tới, trong hoa có Luân Hồi.

Nhìn trời mưa hoa trong hư không, Tần Phấn chấn động, rù rì nói:

- Đây chẳng lẽ là thần thông thành danh Hoa Chi Luân Hồi của Táng Hoa sao? Trong truyền văn, Hoa Chi Luân Hồi ẩn chứa chín mươi chín triệu chín trăm ngàn huyền diệu đại tự nhiên, quả thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Trong hư không, mưa hoa đầy trời, hoa nở hoa tàn của Táng Hoa tranh đấu với lôi vân bão táp và tiếng nộ hống trầm muộn của Trần Lạc.

Ngao… Tiếng nộ hống trầm muộn điên cuồng kéo dài, lôi vân bão táp cuồn cuộn đè xuống, phích lịch đùng đùng từng trận giòn giã, mưa hoa đầy trời trong nháy mắt héo tàn, theo đó khô héo tán loạn.

Trong miệng Táng Hoa phun ra một ngụm máu tươi nhuốm ngực, lấy ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Trần Lạc, phía dưới Tần Phấn càng ngơ ngác, không biết Trần Lạc thành tựu đến tột cùng là kiểu linh tượng gì, làm sao ngay cả Táng Hoa thi triển ra thuật thần thông Hoa Chi Luân Hồi vẫn khiến nàng lấy làm kiêu ngạo cũng không áp chế nổi nữa, dây chính là ẩn chứa hơn chín ngàn vạn huyền diệu đại tự nhiên, trong nháy mắt có thể tiêu diệt một tòa thành trì, nhưng vì sao…

Ngao… Trong hư không, lôi vân bão táp cuồn cuộn đè xuống, trên dung nhan Táng Hoa, sắc mặt có chút trắng xám, rên lên một tiếng, rơi xuống.

- Cô nãi nãi cũng không tin không làm gì được ngươi!

Táng Hoa cắn chặt hàm răng, thân hình ngừng lại, chỉ thấy nàng dương chỉ tay, lôi vân che kín hư không đột nhiên nổ tung ra một vòng tròn, xuyên thấu qua.

Tần Phấn và Lãnh Cốc nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục, giữa bầu trời giống như bị chọc thủng ra một lỗ to, càng giống như một mặt thủy kính. Xuyên thấu qua thủy kính, hai người thấy được cảnh tượng bên trong tựa như tiên cảnh nhân gian, theo đó ánh sáng màu trắng tinh thuần như thác nước ào ào chảy xuống.

- Đây là… Thủ đoạn gì?

Lãnh Cốc nhếch miệng, chỉ cảm thấy khó mà tin nổi.

- Táng Hoa Chỉ, điểm sơ tâm, phá cửu thiên, lạc ngân hà, chiếu thần quang.

Tần Phấn nhắm mắt lại, âm thanh có chút run rẩy.

- Trong truyền văn, Táng Hoa chỉ tay vạch trần cửu thiên, khiến ngân hà trên chín tầng trời rơi xuống, chẳng lẽ là thật? Ông trời ơi!

Lãnh Cốc dĩ nhiên chấn động ngồi phệt xuống mặt đất, nhìn thần quang ngân hà vương vãi xuống, trong đầu trống rỗng.

Bay hạ xuống ba ngàn thước, nghi là ngân hà rớt xuống từ chín tầng trời.

Ánh sáng màu trắng tinh thuần không khác nào thác nước từ trên bầu trời vương vãi qua một mặt thủy kính, dần dần, lôi vân bão táp trong hư không bắt đầu chậm rãi tiêu tán, cuối cùng biến mất không thấy hình bóng, như đại địa hồi xuân, thái dương cao chiếu.

Táng Hoa hạ xuống mặt đất, sắc mặt nàng rất không tốt, thần tình cũng vậy, âm âm u u,, đôi tròng mắt lệ nhiên nhìn Trần Lạc chằm chằm, hổn hà hổn hển, trước ngực phập phù bất định.

Trần Lạc khoanh chân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt dần dần khôi phục, vầng trán cũng dẫn giãn ra, mở mắt, cơn giận bạo liệt ngợp trời trong mắt đã biến mất không còn tăm hơi, hắn nhìn Táng Hoa, nghi hoặc hỏi:

- Vừa nãy ngươi thi triển thủ đoạn gì, vì sao ta thấy như gặp thiên cũng phá, ngươi không phải là người chứ?