- Cái tên Trần Lạc không mở linh hải, còn ngươi là vu sư sơ cấp ngũ chuyển lại có mệnh chi linh hải cứng như đá, Trần Lạc không thể nào cướp từ tay ngươi được.
- Đây cũng là điểm ta không nghĩ ra.
Sau khi rời khỏi Tùng Lâm Tiểu linh Giới Tiết Thường Uyển luôn rối rắm một vấn đề. Cái tên Trần Lạc rốt cuộc có hiểu trận pháp không? Trong lòng Tiết Thường Uyển không nghĩ Trần Lạc sẽ biết trận pháp, vì nếu đúng là như vậy thì quá đáng sợ, có thể âm thầm phá giải trận pháp của nàng. Nếu Trần Lạc không hiểu thì đầu tiên hôn trận, sau đó là trận pháp nhà đá, chẳng lẽ đều là tinh cờ?
Lại còn linh hồn của Trần Lạc là sao? Không lẽ Trần Lạc có thể chịu được hơn mười lần cộng hưởng? Tiết Thường Uyển cho rằng điều đó là không thể, bởi vì không phù hợp lẽ thường. Linh hồn của một học đồ sao có thể mạnh cỡ vu sư trung cấp? Nhưng nếu linh hồn của Trần Lạc không mạnh như vậy, hắn hấp thu nhiều linh khí Hỏa Vân sớm nên tan xác chết. Linh hồn của Tiết Thường Uyển có thể chịu được tám biên độ sóng cũng không dám làm như thế
Rối rắm, tò mò.
Bây giờ Tiết Thường Uyển có xúc động là tách người Trần Lạc ra xem bên trong có gì.
- Hay cho Trần Lạc, che giấu sâu như vậy, hừ! Thường Uyển đừng giận, chờ ta về sẽ dạy hắn một bài học. Hỏa Vân tinh hoa, Hỏa Vân Tinh quý giá như thế không thể cho hắn nhặt của rươi.
Lạc Anh càng nghĩ càng khó chịu, không có tâm tình ăn cơm.
Lạc Anh tức giận nói:
- Chết tiệt, ta tưởng tên kia là con dê giờ mới thấy là một con sói.
- Lạc Anh... Đừng...
Tiết Thường Uyển đang nói chợt ngừng bặt, khuôn mặt tuyệt trần đông cứng.
Thấy biểu tình Tiết Thường Uyển là lạ, Lạc Anh khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?
Tiết Thường Uyển lầm bầm:
- Là hắn.
Hắn?
Lạc Anh tò mò nhìn qua, thấy có hai người đang từ cầu thang đi lên, một nam nhân trung niên và một thiếu niên. Lạc Anh không biết nam nhân trung niên nhưng thiếu niên thân hình gầy gò, mặc áo lam đơn giản, tóc tùy ý cột lên, khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo nhu như con gái không phải Trần Lạc thì là ai?
Lạc Anh quát to:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lạc Anh hét tên Trần Lạc.
Trần Lạc đang ngắm nghía lam hải mộng huyễn huyễn tượng trận trong Thiên Khải tửu lâu nghe có người kêu tên mình thì quay đầu nhìn. Trần Lạc trông thấy Lạc Anh, chân mày nhướng lên, khi nhìn Tiết Thường Uyển thì biến sắc mặt, không ngờ hai nàng quen nhau.
- Các nàng quen nhau?
- Như thế nào? Lạ lắm sao?
Tiết Thường Uyển nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, nhíu mày. Lạc Anh thì bộ dáng đại tỷ, chống hông, một chân đạp ghế, tay ngoắc Trần Lạc tới.
Lạc Anh thấy Trần Lạc bước nhanh vào một gian phòng, khóe môi tức giận nhếch cao. Lạc Anh định đuổi theo thì bị Tiết Thường Uyển ngăn lại.
- Lạc Anh muội muội làm gì vậy? Co lẽ hắn thật sự bận.
Tiết Thường Uyển khuyên Lạc Anh ngồi xuống, nói:
- Huống chi chuyện giành báu vât tự dựa vào bản lĩnh, chỉ trách ta quá sơ sẩy khinh địch. Chúng ta đừng tìm hắn, ăn cơm trước đi.
- Ngươi đó, Thường Uyển, tính cách như ngươi đến Trung Ương học phủ sẽ chịu thiệt.
Tiết Thường Uyển biết Lạc Anh là đệ tử của Trung Ương học phủ, nàng hơi tò mò về Trung Ương học phủ nên hỏi Lạc Anh vài chuyện về Trung Ương học phủ.
Lạc Anh nói:
- Học đồ toàn thế giới đều xem Trung Ương học phủ là cung điện mơ, khi ngươi vào rồi mới thấy chỗ đó rất hỗn loạn, biến thái.
Khi Trần Lạc, lão sư của Tiểu La Thiên học viện Lưu Khải Đông xuất hiện trong Thiên Khải tửu lâu, còn đi vào một gian phòng thì khiến nhiều người suy đoán.
- Thiếu niên vừa rồi là Trần Lạc đúng không? Không biết Trần Lạc và Thiên Khải tửu lâu đến đây làm gì?
- Hì hì, không chỉ Lưu Khải Đông, mới rồi ta thấy Lý chấp sự, bốn lão sư Tiểu La Thiên học viện đều vào trong gian phòng đó.
- Rốt cuộc Tiểu La Thiên học viện vẫn kiềm không được hẹn Trần Lạc ra gặp mặt.
Lúc trên đài đá xanh Trần Lạc một trận chiến nổi danh. Bốn tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch và cái nào cũng biến dị, lại tu luyện Tàn Ảnh Tam Động, Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh. Các thành tựu này khiến nhiều người kinh thán, lúc đó bọn họ suy đoán có lẽ Tiểu La Thiên học viện sẽ mời Trần Lạc quay về. Trông thấy tình huống này mọi người càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
- Nếu là mấy ngày hôm trước thì có lẽ Tiểu La Thiên học viện tìm Trần Lạc, nhưng không lẽ các ngươi quên trước đó Tiểu La Thiên học viện tuyên bố chuyện gì sao? Lần này Vu đại sư quay về sẽ mang năm học đồ đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia.
- A? Không lẽ ý của ngươi là lần này không phải Tiểu La Thiên học viện mời Trần Lạc mà là hắn bày tiệc mời Tiểu La Thiên học viện?
- Rất có thể, nên biết đó là Thiên Ngộ Bia, đồ ngu đều biến thành thiên tài, thử hỏi có ai không mơ cơ hội đó?
Nhiều người đồng ý, cảm thấy trước Thiên Ngộ Bia chắc chắn Trần Lạc sẽ buông tôn nghiêm mời tiệc Tiểu La Thiên học viện, hy vọng mình được trở về. Tất cả đều cho rằng như vậy.
- Thường Uyển, ngươi thấy sao?
Tiết Thường Uyển có biết chút chuyện về Trần Lạc, nghe nói học đồ Tiểu La Thiên học viện sắp đi Tiểu Phật linh Giới. Nghe Lạc Anh hỏi, Tiết Thường Uyển suy tư giây lát, lắc đầu ý bảo mình không biết.
Lạc Anh khinh thường nói:
- Cái tên Trần Lạc chắc là nghe nói về Thiên Ngộ Bia nên mới mở tiệc mời lão sư Tiểu La Thiên học viện, muốn quay về Tiểu La Thiên học viện. Chậc chậc, cái tên này đúng là không biết xấu hổ.
- Hắn là người như vậy sao?
Tiết Thường Uyển không đáp lời Lạc Anh là bởi vì nàng không biết rõ Trần Lạc, sẽ không tùy tiện bình luận người mình không hiểu.
- Hắn có phải là người như thế hay không chẳng quan trọng, cơ hội đó quá hiếm có, ta còn thấy hơi hâm mộ học đồ Tiểu La Thiên học viện.
Tiết Thường Uyển cười cười:
- Có lẽ, ai biết được?
- A! Có cách để biết.
Lạc Anh lạnh lẽ đi tới gần gian phòng, giơ tay lên, ngón tay thuôn bấm đốt. Tinh thần lực mỏng nhỏ quấn qanh đầu ngón tay Lạc Anh, các phù ăn bí ẩn bay ra ngưng tụ thành phù ấn. Lạc Anh giơ tay chỉ, chín phù văn dính vào vách tường phòng, một trận tượng bí ẩn diễn sinh.
Trận pháp?
Nhiều người trong dại sảnh bị Lạc Anh hấp dẫn, tò mò không biết thiếu nữ định làm gì.
- Lạc Anh, ngươi làm gì vậy?
Tiết Thường Uyển không ngờ Lạc Anh quá to gan, dám bày trận pháp tại đây.
Lạc Anh về lại chỗ ngồi, bấm đốt tay, các phù văn, phù ấn diễn sinh trận tượng.
- Đây là tiểu dương âm trận pháp.
Tiết Thường Uyển đã biết mục đích của Lạc Anh, nàng muốn dùng tiểu dương âm trận pháp để nghe lén cuộc trò chuyện trong căn phòng.
- Hì hì, lần trước ngươi dạy ta tiểu dương âm trận pháp hôm nay đã có chỗ dùng.