Thiên Vu

Chương 679: Tịch Nhược Trần biến hóa (2)



Có điều không ai nghĩ tới, thời gian trôi qua nửa năm, khi hắn một lần nữa xuất hiện, dĩ nhiên lấy linh lực thuần túy mạnh mẽ đánh tan Đại Nhạc Hám Thiên Thủ do một vị Đại Vu sư như Khấu Trần thi triển ra, chuyện này thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin nổi. Bất kỳ một tên Vu sư nào cũng biết, bất kể là linh quyết hay thần thông, đều có tác dụng phát huy linh lực tạo ra uy lực lớn nhất. Nói cách khác, cùng là một loại linh lực, nếu như thi triển ra linh quyết, uy lực càng mạnh hơn nữa. Nhưng Tịch Nhược Trần có thể sử dụng linh lực thuần túy, đánh tan Đại Nhạc Hám Thiên Thủ, chỉ có một khả năng, đó chính là linh lực hắn đủ cường đại, đủ thâm hậu, cường đại và thâm hậu đến độ đủ nghiền ép trình độ tiểu thần thông.

- Từ khi nào Tịch Nhược Trần trở nên lợi hại như thế, linh lực kẻ này thật mạnh. Hơn nữa vừa rồi khi hắn động thủ, linh lực bên trong giống như hàm chứa khí tức mười đạo linh diệu? Chẳng lẽ nói hắn đã mở ra mười đạo linh diệu?

Lãnh Cốc vô cùng kinh ngạc.

- Xác thực là khí tức mười đạo linh diệu, ta cũng cảm ứng được.

Trần Lạc xoa cằm, nói:

- Mẹ nó, đây chính là mười đạo linh diệu đấy, làm sao làm được.

Vu sư trung cấp mở ra bảy đạo linh luân, sau khi mở ra liền có thể ngưng tụ linh tượng. Bất quá, ngoại trừ bảy đạo linh luân, còn có ẩn giấu đạo thứ tám là Thất Sát linh luân, đạo thứu chín là Nhân Giả linh luân, đạo thứ mười là Tử Vi đế vương luân.

Tới cảnh giới Vu sư cao cấp này, nếu mở ra bảy đạo linh diệu cũng có thể ngưng tụ linh thể, giống như Vu sư trung cấp, cảnh giới này, bên trong Linh Hải ngoại trừ bảy đạo linh diệu là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nhật, nguyệt thì vẫn còn ẩn giấu ba đạo linh diệu đặc thù, nếu có thể mở ra toàn bộ, đại ý là một dạng viên mãn.

Mười đạo linh diệu đại viên mãn mạnh hơn rất nhiều so với bảy đạo linh diệu, đương nhiên, cũng không phải nói mọi người đều có thể mở ra ba đạo linh diệu ẩn giấu, điều này phải dựa vào ngộ tính, tư chất, số mệnh của mỗi người.

Nhìn khắp thiên hạ, người có thể tu đến cảnh giới đại viên mãn chỉ lác đác mấy người, hơn nữa độ khó khi mở ra mười đạo linh diệu càng khủng bố hơn rất nhiều so với việc mở ra mười đạo linh luân, cũng không biết Tịch Nhược Trần đến tột cùng là làm được bằng cách nào.

Đối mặt Tịch Nhược Trần đột nhiên xuất hiện, Khấu Trần đứng trong hư không cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì hắn cũng nhận thấy được bên trong linh lực Tịch Nhược Trần ẩn chứa khí tức mười đạo linh diệu, cho dù hắn là một gã Đại Vu sư, nhưng tận mắt nhìn thấy Tịch Nhược Trần lấy linh lực thuần túy đánh tan Đại Nhạc Hám Thiên Thủ của mình, điều này khiến cho hắn không thể không kiêng kỵ.

- Ta biết ngươi, là Khấu Trần của Lang gia cảnh địa phải không?

Tịch Nhược Trần chắp tay đứng đó, nhàn nhạt nhìn đối phương, tựa hồ chẳng hề đặt một vị Đại Vu sư như Khấu Trần vào trong mắt.

- Biết thì làm sao?

Kiêng kỵ thì kiêng kỵ, Khấu Trần dẫu gì cũng là Đại Vu sư, sau lưng lại có Lang gia cảnh địa làm chỗ dựa, tự nhiên không sợ Tịch Nhược Trần, dù cho hắn biết thân phận và bối cảnh Tịch Nhược Trần cũng không thua gì hắn.

- Món nợ này ta sẽ ghi nhớ, có thời gian sẽ tính toán với ngươi.

Dứt lời, Tịch Nhược Trần dẫn theo Vũ Hóa Phi rời khỏi.

- Chỉ bằng ngươi?

Khấu Trần nói thế nào cũng là thiên tài mười năm trước, hiện tại cũng là Đại Vu sư nổi danh bên ngoài, có thể khoan dung cho Tịch Nhược Trần uy hiếp trắng trợn như thế được sao? Hắn liền lập tức ra tay.

Xèo một tiếng, Tịch Nhược Trần biến mất không còn tăm hơi, biến mất không thấy hình bóng, ngay cả Khấu Trần cũng không cảm ứng tới. Khi hắn còn đang ngẩn người, không biết vì sao quanh thân dần dần bị một tầng sương mù đỏ lòm bao phủ lại.

Vùng biên hoang mây đen gió lớn, cát bụi cuồn cuộn, chúng vinh quang giả trú đóng tại bên ngoài trấn nhỏ biên hoang tụ tập ở chỗ này khá hưng phấn nhìn vào tranh đấu, vốn là mọi người ngủ ngoài trời có chút tẻ nhạt, hiện tại có trò hay xem như thế, há có thể bỏ qua, các loại hò hét, các loại trợ uy, các loại thanh âm ồn ào không dứt bên tai, huống chi hai người giao thủ thì có một là Đại Vu sư nổi danh bên ngoài, một người còn lại mặc dù chỉ là Vu sư cao cấp, nhưng là Tịch Nhược Trần nổi danh song tuyệt kỳ tài thiên hạ đương thời, đã mở ra mười đạo linh diệu.

Vinh quang giả ở nơi đây hầu như mỗi người đều hiểu rõ Đại Vu sư là nhân vật mạnh mẽ cỡ nào, Vu sư cao cấp hầu như rất khó lay động linh thể bọn họ, càng không thể đỡ được tiểu thần thông do bọn họ thi triển. Cũng không biết song tuyệt kỳ tài Tịch Nhược Trần có thể đánh thắng một Đại Vu sư như Khấu Trần hay không, điều này thực khiến người ta chờ mong.

Trong sân, theo Tịch Nhược Trần không hiểu sao biến mất, Khấu Trần có vẻ bắt đầu kinh hoảng, đặc biệt là sương mù màu đỏ tràn ngập ra, bầu không khí quỷ dị càng khiến hắn có chút hoảng hốt. Đột nhiên, Khấu Trần phảng phất như nhận thấy điều gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tịch Nhược Trần từ trên trời giáng xuống, một bộ bạch y, ưu nhã vô song, hai tay khoác lại, trong nháy mắt liền đạp xuống bả vai Khấu Trần, nhàn nhạt phun ra hai chữ:

- Bằng ta!

Hai chữ nói ra, ánh sáng quanh thân Tịch Nhược Trần đại thiểm, linh lực dâng trào bộc phát ra, ép tới khiến Khấu Trần rên lên một tiếng.

- Tịch Nhược Trần!

Khấu Trần vừa sợ vừa giận, từng chữ hô lên tên Tịch Nhược Trần, cùng lúc đó, ánh sáng quanh thân ngưng tụ đông đặc lại, như một con hung thần ác sác quỷ quái không phải người không phải thú, cao đến chín thước. Thấy linh tượng này, không ít người đều kinh hô lên thật tuyệt vời.

- Đây là linh tượng bảy mươi hai Địa Sát.

Mọi người đều biết, linh tượng chính là bản nguyên, cũng là ngọn nguồn suối linh lực, người bình thường ngưng tụ ra linh tượng có nhiều loại, nhưng đại khái đều giống nhau, chung quy vẫn không thể thoát ra các loại nguyên tố trong Đại tự nhiên. Cũng có một số kẻ đạt được đại tạo hóa, khi bước vào cảnh giới Đại Vu sư sẽ ngưng tụ ra linh tượng đặc thù, ví như bảy mươi hai Địa Sát danh tiếng lẫy lừng là một trong số đó. Trừ thứ này ra còn có ba mươi sáu Thiên Cương, cao hơn nữa còn có linh tượng mười hai con giáp hiếm thấy thiên hạ, còn có linh tượng ngũ hành, linh tượng âm dương sinh tử hay linh tượng hỗn độn trong truyền thuyết.

Những linh tượng này đều có thể xưng là thành tựu kim cổ vạn năm, người có được tuy không nhiều nhưng cũng không ít, đặc biệt là bảy mươi hai Địa Sát, mỗi một vài năm đều sẽ xuất hiện vài chục người, dù sao ba mươi sáu Thiên Cương thì tương đối ít. Căn cứ theop Vinh Quang Điện thống kê sơ bộ, mỗi mười năm chỉ xuất hiện khoảng chừng vài người, còn loại linh tượng mười hai con giáp thì trăm năm may ra xuất hiện được một, tới linh tượng ngũ hành thì quá mức hiếm thấy, ngàn năm cũng khó có được. Linh tượng âm dương sinh tử, kim cổ vạn năm chưa từng xuất hiện, linh tượng hỗn độn thì chỉ có thể nói là một truyền thuyết.