- Ngươi cho rằng ta ngốc sao? Nếu ta nói xong nhưng ngươi lại không nói, ta có thể làm gì được ngươi?
- Ngươi nghĩ rằng ta là thứ vô lại giống như ngươi sao?
- Vậy ngươi cứ nói trước đi.
Nếu có thể nói ra, Hiên Viên Đồng đã sớm nói rồi, cũng như Trần Lạc không cách nào nói ra bí mật của hắn, Trần Lạc rất muốn biết quan hệ giữa Hiên Viên Đồng và Nguyên Tố Tâm, còn Hiên Viên Đồng càng muốn biết hắn trong lúc độ thẩm phán đến cùng là làm ra chuyện gì.
- Đường Bỉnh Nhiêm có phải đã đi tìm ngươi?
Hồi hộp một chút, trong lòng Trần Lạc không khỏi nhảy lên, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ trấn định. Không biết vì sao Hiên Viên Đồng đột nhiên hỏi như thế, liên quan đến Đường Bỉnh Nhiêm, hắn từ chỗ Thất Dạ cũng biết được bà nhi này là nữ nhân đã ký một loại khế ước nào đó với đại tự nhiên chi mẫu, đi câu dẫn mình ngay trong giấc mơ, còn nguyên nhân là gì thì hắn cũng không biết.
- Có hay là không?
Hiên Viên Đồng hỏi lại.
Trần Lạc lắc đầu một cái, biểu hiện chính mình không nhận ra Đường Bỉnh Nhiêm là ai.
- Ngươi gạt ta, ta biết Đường Bỉnh Nhiêm đi tìm ngươi.
Mẹ nhà nó. Hiện giờ Trần Lạc mới hiểu được vừa rồi Hiên Viên Đồng đúng là đang dọa mình, chính mình dĩ nhiên bị lừa rồi, quả nhiên đàn bà càng đẹp càng lắm trò, bề ngoài thì đang hỏi ngươi, kỳ thực người ta đã sớm biết đáp án rồi, không biết Hiên Viên Đồng đến tột cùng là biết được bao nhiêu, lại có quan hệ với Nguyên Tố Tâm như thế nào.
Hiên Viên Đồng áp sát, hỏi:
- Nếu Đường Bỉnh Nhiêm tìm đến ngươi, vậy ngươi tại lúc độ thẩm phán nhất định đã làm cái gì đó, ngươi có thể nói cho ta biết không, ngươi đến cùng là làm cái gì, chuyện này đối với ta rất trọng yếu.
- Trừ phi ngươi nói cho ta biết chuyện ngươi và Nguyên Tố Tâm.
- Trước khi không cách nào xác định, ta sẽ không nói cho bất luận người nào, xin ngươi thông cảm.
Hiên Viên Đồng nói như vậy, càng khiến Trần Lạc hiếu kỳ:
- Không cách nào xác định cái gì?
- Không cách nào xác định ngươi đến cùng đã làm cái gì với đại tự nhiên, chỉ khi ngươi nói ra, ta mới có thể nói cho ngươi biết.
Giờ khắc này, xem ra Hiên Viên Đồng càng giống như không biết phân rõ là địch hay bạn, kỳ thực Trần Lạc làm sao không thế, bà nhi này và Nguyên Tố Tâm có mối liên quan nào đó, quỷ mới biết nàng có quan hệ thân thích với đại tự nhiên chi mẫu hay không, nếu như cho nàng biết mình vô tình đã chặt đường liu của đại tự nhiên chi mẫu, đây chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao? Nhớ tới điều này, Trần Lạc lắc đầu một cái, xác định chính mình chẳng có làm gì cả.
- Được rồi.
Hiên Viên Đồng nhìn Trần Lạc một hồi rất lâu, thở dài một tiếng, lại nói:
- Tạm thời chúng ta không nói chuyện này, ngươi tới trấn nhỏ biên hoang có phải vì tìm kiếm phong ấn Táng Cổ?
- Phí lời, ai đi tới đây không phải vì phong ấn Táng Cổ?
- Là vì tìm nàng?
Hiên Viên Đồng thăm dò.
- Nàng? Ngươi nói nàng này là ai?
Trần Lạc ngày càng cảm thấy bà nhi Hiên Viên Đồng thật khó dò, dường như biết rất nhiều thứ.
Hiên Viên Đồng nhìn hắn, giống như đang phân trần lời của hắn là thật hay giả, một lát sau, lại suy tư thêm chút nữa, nói:
- Đại tự nhiên.
Trần Lạc vốn tưởng nàng trong miệng Hiên Viên Đồng là chỉ Đường Phi, không nghĩ tới nàng lại nói ra đại tự nhiên. Phong ấn Táng Cổ rốt cuộc có quan hệ gì với đại tự nhiên chi mẫu? Chuyện này đến cùng là thế nào? Nàng là đại tự nhiên? Tại sao là nàng? Bỗng nhiên vừa nghĩ, Trần Lạc giống như ý thức được điều gì, hỏi:
- Ý của ngươi là đại tự nhiên chi mẫu cũng ở phong ấn Táng Cổ?
- Cũng? Còn có ai ở phong ấn Táng Cổ? Ngươi cũng biết được điểm gì đó?
Hiên Viên Đồng nghe thấy một từ cũng, thần tình bắt đầu trở nên kinh nghi.
Trần Lạc không trả lời, từ trong lời nói của Hiên Viên Đồng không khó để suy đoán ra, mục đích nàng tới phong ấn Táng Cổ có thể là tìm kiếm đại tự nhiên chi mẫu, nói cách khác đại tự nhiên chi mẫu cũng ở trong phong ấn Táng Cổ? Chuyện này không có khả năng lắm đi.
Đang suy tư, Hiên Viên Đồng đột nhiên mở miệng nói ra một loại âm thanh không hiểu ra sao, những câu nói này rất quá lạ, tựa như một loại ngôn ngữ khác, nghe hoàn toàn không hiểu, chỉ là khi Hiên Viên Đồng mở miệng, quanh thân tự nhiên phát sinh biến hóa thần bí, loại biến hóa này không phải diễn biến, cũng không phải diễn hóa, đến cùng là cái gì, Trần Lạc nhất thời không làm rõ được.
- Ngươi đang nói tiếng chim à?
Tuy rằng hắn nghe không hiểu Hiên Viên Đồng nói, nhưng dĩ nhiên ngộ đến pháp tắc tự nhiên, hiểu rõ đại tự nhiên hơn người bình thường rất nhiều, cẩn thận quan sát đại tự nhiên quanh thân biến hóa, càng nhìn càng thấy kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện khi Hiên Viên Đồng mở miệng nói, các loại nguyên tốt tự nhiên quanh thân phảng phất như những tiểu tinh linh tràn ngập sinh mệnh đang cười nói vui đùa, giống như lời Hiên Viên Đồng nói là một chuyện cười, các loại nguyên tố đều cười thật tươi, xinh đẹp rực rỡ, hơn nữa còn là một loại cười nhạo, mục tiêu cười nhạo không phải ai khác, Trần Lạc có thể cảm giác được rõ ràng các nguyên tố tự nhiên đang cười nhạo chính mình.
Bà nhi này được lắm. Trần Lạc không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Có thể điều động các loại nguyên tố đại tự nhiên, con mẹ nó không phải đơn giản như hào vào đại tự nhiên thôi đâu, dù cho thành tựu Tử Nguyên thất thải thân cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Trần Lạc rất may mắn vừa rồi mình không nói ra bí mật, bởi vì đến bây giờ hắn cơ bản có thể khẳng định, Hiên Viên Đồng tuyệt đối là thân thích với đại tự nhiên chi mẫu, hơn nữa rất có khả năng là loại thân thích gần gũi.
- Đây là ngôn ngữ tự nhiên, ngươi không hiểu sao?
Ngôn ngữ tự nhiên? Trần Lạc chưa hề nghe nói đến thứ đồ chơi này.
Hiên Viên Đồng giống như xác định chuyện gì, càng trở nên lo lắng, một tấm dung nhan mờ ảo hiện rõ nét ưu thương, nhìn chằm chằm Trần Lạc, rù rì nói:
- Ngươi ngay cả ngôn ngữ tự nhiên cũng không hiểu, ta thực sự không thể nào tưởng tượng được tại thời điểm ngươi độ thẩm phán đến cùng là làm cái gì, ngươi nói cho ta biết được không?
- Ta chẳng có làm gì cả.
Cái gì là ngôn ngữ tự nhiên, Trần Lạc không biết, bất quá có thể điều động các loại nguyên tố đại tự nhiên, điều này khiến cho hắn khá là kiêng kỵ, suy nghĩ sau này vẫn nên cách xa bà nhi này một chút cho thỏa đáng.
- Ngươi…
Trần Lạc không nói, Hiên Viên Đồng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, tựa như một dạng bất đắc dĩ rất hao tổn tinh thần, lại xoay người về chỗ khác, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Mỗi người đều có bí mật của mình, ta có thể hiểu được cho ngươi.
Trần Lạc nói một tiếng cảm ơn, nói:
- Không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi về đây.
- Ngươi không phải đi về, vẫn nên rời khỏi trấn nhỏ biên hoang đi, đi càng xa càng tốt.