- Nói đi, muốn ta làm cái gì? Nếu trong phạm vi năng lực, ta nhất định nghe theo.
Mạc Khinh Sầu không có trả lời, mở ra một đạo cửa đá, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Lạc không biết nàng có chủ ý gì, bất quá có chút rõ ràng, nữ nhân này không chỉ một lần từng muốn giết mình, hơn nữa còn là loại lòng dạ độc ác, không biết lần này nàng đưa ra ước hẹn Vô Huyền là muốn làm gì, suy nghĩ một chút, nói:
- Trước đó chúng ta có điểm hiểu lầm, ta cũng không hi vọng có thể giảng hòa với ngươi, bất quá ta còn có một số chuyện chưa làm xong, nếu như ngươi muốn lấy mạng ta, vậy thì chờ một chút, chí ít là chờ ta tiến vào phong ấn Táng Cổ rồi nói sau.
Mạc Khinh Sầu vẫn trầm mặc như trước, không có trả lời, tiếp tục đi tới. Đột nhiên, nàng dừng lại, sau đó trượt người theo vách tường nằm liệt trên mặt đất, hai tay ôm lại, thần tình thống khổ dị thường, hai mắt nhắm chặt, cả người run rẩy.
Trần Lạc không biết xả ra chuyện gì, nhanh chân bước về phía trước, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Trần… Lạc, Trần Lạc… Ngươi… Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta xác thực rất muốn giết ngươi, nhưng… Không phải hiện tại, chí ít sẽ không dùng ước hẹn Vô Huyền để áp chế ngươi.
Mạc Khinh Sầu giống như đang chịu đựng gì đó, giọng nói đứt quãng.
Trần Lạc đang muốn tra hỏi, bất ngờ phát hiện khí tức hàn băng trên ngưởi Mạc Khinh Sầu càng thêm hỗn loạn, ngay sau đó thân thể của nàng giống như bị đóng băng, trở nên óng ánh long lanh, Trần Lạc đưa tay chạm đến, chỉ cảm thấy đầu ngón tay trong nháy mắt mất đi tri giác, loại khí tức băng hàn này quả thực quá kinh khủng. Trần Lạc không hiểu y thuật, vốn cũng biết một ít trận pháp trị liệu, nhưng hiện tại không có lực lượng tinh thần, hắn cũng chỉ đành bó tay hết cách.
Mạc Khinh Sầu dựa vào vách tường, thân thể đang đóng bằng từng chút từng chút.
- Ngươi muốn ta làm cái gì? Nói mau, phải làm sao mới cứu được ngươi?
- Thân thể ta là Thiên Hàn Tuyệt Âm, vốn là… Vốn là… Có thiên thệ Hàn U áp chế, nhưng… Nhưng tại ba năm trước đây, ngươi… Ngươi chạm vào thân thể của ta, khiến… Khiến thiên thệ của ta bị… Bị phá.
Trên một vài điển tịch, Trần Lạc đã thấy qua một vài ghi chép về thân thể Thiên Hàn Tuyệt Âm, đây là một loại thể chất hiếm có thế gian, có người nói nắm giữ tiềm lực vô cùng, là vì hàn băng chi nguyên, nhưng loại thể chất này quá mức cực đoan, không ai có thể chịu đựng, người nắm giữ thể chất bực này hầu như không có ai sống đến năm mười tám tuổi, thế nên loại thể chất ày cũng được xưng là thân thể Thuần Âm Tuyệt Mệnh.
Trần Lạc không nghĩ tới Mạc Khinh Sầu lại có loại thể chất này, càng không nghĩ tới loại thể chất này còn có thể dùng thiên thệ áp chế, hơn nữa còn bị chính mình phá hỏng? Thiên thề là cái gì, hắn không biết, cũng chưa từng đọc qua ghi chép trên điển tịch, hắn cũng không biết thứ đồ chơi này chỉ cần sờ sờ qua Mạc Khinh Sầu là bị phá hủy.
- Xin lỗi, trước đó ta xác thực không biết, ngươi nói mau, phải làm sao mới cứu được ngươi.
- Ngươi phá thiên thề của ta, nhất định phải…. Ngươi và ta nhất định phải… Lập lại thiên thệ một lần nữa cho ta.
- Như thế nào để lập lại thiên thệ một lần nữa?
- Âm, dương… Giao hợp.
- Chuyện này…
Trần Lạc rất là ngạc nhiên, thế nào cũng không nghĩ tới Mạc Khinh Sầu sẽ nói ra bốn chữ Âm Dương giao hợp này. Hắn tự nhiên biết Âm Dương giao hợp đại diện cho ý gì, hơn nữa còn từng Âm Dương giao hợp với Tuyết Thiên Tầm một lần tại núi Cửu Tuyệt, nếu như nhớ không lầm, thể chất Tuyết Thiên Tầm cũng là Thuần Âm, nhưng thứ đồ chơi Âm Dương giao hợp này cũng không phải đơn giản như chuyện cá nước thân mật, việc này còn cần có pháp trận phụ trợ, hơn nữa hai người phải phối hợp với nhau, bởi vì một khi Âm Dương hỗn loạn, hai người theo đó sẽ bị nổ chết.
- Ngươi xác định Âm Dương giao hợp có thể cứu ngươi?
- Ngươi… Ngươi đừng tưởng rằng ta… Là đang cầu ngươi, nếu như… Nếu như không phải do ngươi phá… Hàn U thiên thệ của ta, nhất định phải có ngươi một lần nữa lặp lại, ta… Ta… Tình nguyện tìm một con chó, cũng sẽ không… Sẽ không tìm ngươi! Ta…
Có thể khiến Mạc Khinh Sầu liều lĩnh nguy hiểm tính mạng còn nói ra những lời này, hiển nhiên hận ý của nàng với Trần Lạc sâu đến độ nào. Nếu là bình thường, Trần Lạc có thể đã xấu hổ không chịu nổi, nhưng hiện giờ không có thời gian cân nhắc nhiều, nói:
- Hiện giờ ta không có lực lượng tinh thần, không cách nào bố trí trận pháp, hơn nữa phải nói cho ngươi biết, ta chẳng hiểu chút gì về thiên thệ, căn bản không cách nào giao hợp với ngươi…
- Ôm ta… Đi… Đi tới bích đàm phía trước…
Nói xong câu đó, Mạc Khinh Sầu đã như hấp hối, hoàn toàn biến thành một tượng băng. Trần Lạc không nói thêm lời, trực tiếp ôm lấy nàng.
Hảo gia hỏa, một cỗ tâm ý hàn băng nhất thời đột kích khiến hai cánh tay hắn cũng bị đóng băng theo, ngay sau đó lan tràn ra toàn thân. Hắn cũng trong nháy mắt biến thành một tượng băng. Chỉ nghe hắn quát một tiếng, linh lực cuồn cuộn lan tràn ra, nghiền nát tầng băng phủ bên ngoài, nhưng vừa mới nhấc chân đi một bước, lại một lần nữa bị đóng băng.
Rào… Không chút do dự, Trần Lạc lấy ra biến dị chi linh của mình, cả người trở nên đỏ đậm, toàn thân bốc lên khói trắng, dung nham cuồn cuộn như biển giận ngợp trời, sấm chớp đì đùng va chạm với khí tăng hàn băng vang lên những tiếng giòn giã. Nhân lúc này, Trần Lạc nhanh chóng đi đến nhà đá, thấy bích đàm, trực tiếp nhảy vào. Cùng lúc đó, nước trong bích đàm quỷ dị lóe lên ánh sáng, phảng phất như hóa thành các loại phù văn, lại hình thành các loại trận pháp.
Thấy một màn này, Trần Lạc kinh thán Trận pháp hệ phái Huyền Băng thật quá ngon, ngẳn ngủi trong một khắc công phu, bích dàm đã hình thành một âm một dương, không khác nào một dạng Âm Dương giao hòa. Trận hòa tụ Âm Dương có nhiều loại, Trần Lạc cũng có thể bố trí vài cái, nhưng giờ khắc này bích đàm hình thành trận Âm Dương Đoàn Tụ là thứ trận pháp ảo diệu nhất hắn từng thấy, là nhất chứ không phải một trong.
Phàm là trận đoàn tụ âm dương đều có công dụng kích tình, bích đàm hình thành Âm Dương Đoàn Tụ trận cũng không ngoại lệ, hơn nữa công hiệu kích tình càng thêm mạnh mẽ. Nhìn Mạc Khinh Sầu đã hóa thành tượng băng, Trần Lạc không do dự, cứu người khẩn cấp, cũng không nghĩ được nhiều, lập tức ôm hôn Mạc Khinh Sầu, theo Âm Dương Đoàn Tụ trận điên cuồng vận chuyển, dương tức của Trần Lạc không ngừng bị ăn mòn, Mạc Khinh Sầu bị hóa thành tượng băng bắt đầu tan chảy.
Khi tượng băng trên người tán đi, Mạc Khinh Sầu cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, thấy Trần Lạc hôn môi mình, trong con ngươi nàng lập lòe sát khí. Nhưng rất nhanh, sát khí tiêu tan, thay vào đó là dục hỏa, đôi mắt là thế, thân thể cũng thế, tâm linh và linh hồn cũng thế. Ý thức của nàng rất rõ ràng, nhưng không thể chống cự được công hiệu kích tình của Âm Dương Đoàn Tụ trận, không tự chủ được vươn hai tay ôm lấy cổ Trần Lạc, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp như bị lửa dục thiêu đốt, khẽ nói: