- Yêu, Nhị phu nhân, có còn nhớ hảo muội muội này của ngươi không?
Tóc hồng mị nhan, khỏa ngực màu đen, quần dài óng ả, đây là tiêu chí đặc biệt của Lạc Anh, nàng nắm giữ dung nhan quyến rũ nhất thế giới, dáng người uyển chuyển nhất thế giới.
Khi đi tới, hai tay ôm lấy cổ tiểu Mạn Đà La, cười nói:
- Tới nào, cho muội muội hôn một cái.
Nói rồi, nàng liền hôm lên môi tiểu Mạn Đà La một cái, một màn này cực kỳ hương diễm, khiến không ít người xung quanh được mở rộng tầm mắt.
- Hảo muội muội, vậy ngươi nghĩ tỷ tỷ thế nào?
Tiểu Mạn Đà La ôm lấy eo thon gọn vô cùng của Lạc Anh, thân hình dán sát ám muội vô cùng.
Một tiểu Mạn Đà La, một Lạc Anh, một người yêu diễm phong tao, một người quyến rũ động lòng, nói không khoa trương chút nào, hai nữ nhân này tuyệt đối là hai nữ nhân khiến thần hồn người ta điên đảo nhất, dung nhan các nàng đều là hạng câu hồn đoạt phách, chết người nhất là trang phục trên người các nàng mỗi người càng lớn mật hơn mỗi người, đều là quần áo tươi mái, vai để trần, song phong như ẩn như hiện, mỗi bước di chuyển lại lập lờ đôi đùi mịn, nếu người nào có phúc được hai vị nữ tử này ưu ái, đây tuyệt đối là mộng cảnh có chết cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, trong sân có không ít người chợt nhớ tới một cái tên, đó là Trần Lạc.
Nghe trong lời đồn, Trần Lạc có một chân trong với Lạc Anh, theo đó tại hồi ở học phủ Trung Ương, Lạc Anh còn từng ra mặt vì Trần Lạc, hai người còn không chỉ một lần lén lén lút lút hẹn hò, có người nói còn nhiều chuyện như hôn môi… Nghe nói Trần Lạc và tiểu Mạn Đà La là tinh nhân, mấy ngày trước còn ngay giữa mặt đám đông ôm hôn thân thiết tại lầu Vạn Hoa.
Nhớ tới điều này, mọi người trong sân dâng lên cảm giác ghen tị với Trần Lạc, không khỏi lớn tiếng ca thán, tiểu tử họ Trần kia cũng quá có diễm phúc đi, tiểu Mạn Đà La ám muội với hắn, đây là chuyện không ít người tận mắt chứng kiến, nhưng việc Trần Lạc ám muội với Lạc Anh thì chỉ là đồn đại, mọi người cũng hi vọng đó là đồn đại không thôi, không phải là thực. Nhưng khi Lạc Anh ôm lấy cổ tiểu Mạn Đà La, rồi lập tức tra hỏi tin tức Trần Lạc, một câu nói đó đủ khiến những người còn ôm ấp ảo tưởng phải lập tức rơi vào vực sâu.
- Hảo tỷ tỷ, nghe nói mấy ngày trước ngươi công nhiên câu dẫn bạn trai của tan gay trước mặt mọi người, chuyện này có phải thực hay không?
- Bạn trai của ngươi là ai? Ta sao chưa từng nghe nói ngươi có bạn trai bao giờ thế?
- Bạn trai của ta chính là Trần Lạc, ngươi hỏi mấy người tỷ muội xem, bọn họ có ai là không biết?
- A? Hảo muội muội, tình nhân của tỷ tỷ từ khi nào trở thành bạn trai của ngươi?
- Trần Lạc vốn chính là bạn trai của ta, còn tỷ tỷ nhà ngươi dĩ nhiên vừa ôm vừa kéo, vừa thân vừa thiết với bạn trai của muội muội là sao? Ta nói này Nhị phu nhân, ngươi đừng quá không tuân thủ nữ tắc như thế chứ.
Lạc Anh cả giận nói:
- Biết chút tiết tháo được không? Đừng có phong tao như vậy chứ?
Tiểu Mạn Đà La cười to, vai hơi run run, nói:
- Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta hai người tỷ muội tốt như vậy, của ngươi không phải cũng là của tỷ tỷ sao?
Thấy hai vưu vật yêu diễm quyến rũ nhất trong thiên hạ tranh đoạt một nam nhân ngay trước mắt mọi người, những nam nhân ái mộ các nàng đang đứng trong trang viên quả thực muốn điên lên rồi, những nam nhân không ngừng ái mộ các nàng cũng sắp điên rồi, những người đàn ông ái mộ Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Cổ Du Nhiên cũng đều sụp đổ rồi.
Nên nhớ, những người có tư cách tham gia tiệc rượu lần này có ai là hạng người hời hợt, có ánh mắt ai không phải độc địa? Khi Lạc Anh hỏi tiểu Mạn Đà La sao không thấy Trần Lạc đâu, bọn họ nhìn ra được ánh mắt chúng nữ Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đều toát ra vẻ chờ mong, ngay cả Cổ Du Nhiên vẫn luôn lạnh lùng, Tiểu Thanh Quân đại thống lĩnh Quang Minh điện cũng là như thế.
Chẳng lẽ nói tin đồn Trần Lạc có quan hệ ám muội với những nữ thần này đều là sự thật? Có quá đến vậy không? Không thể chứ? Chuyện này cũng quá không hợp lý rồi.
Tiểu Mạn Đà La nhìn chúng nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, cười nói:
- Trước đó nghe nói lời đồn giữa đám tiểu nha đầu các ngươi và Trần Lạc, ban đầu tỷ tỷ ta còn không tin, nhưng hiện tại tỷ tỷ ta tin rồi, chà chà… Nhìn một đám các ngươi, ánh mắt từng người từng người, gia hỏa kia thực có mị lực lớn như vậy sao?
- Nói nhanh!
Lạc Anh thúc giục.
- Gia hỏa kia hẳn là rời đi rồi, ta ngược lại đã ba ngày không hề nhìn thấy hắn.
Tiểu Mạn Đà La vừa dẫn các vị nữ thần đi vào trong trang viên, vừa tùy ý trò chuyện chêu trọc đám người Lạc Anh, bất quá vẫn một mực bí mật truyền âm với Táng Hoa.
- Hoa tỷ, ngươi biết tin đám mây muốn giết Trần Lạc rồi chứ?
- Biết!
Táng Hoa đáp lại.
- Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta có muốn nhúng tay vào không?
- Chuyện này còn xem quyết định của Mạn Đà La phu nhân?
- Chờ đại tỷ ta quyết định? Có ý gì?
Tiểu Mạn Đà La nghi hoặc không rõ, nói:
- Việc này có quan hệ gì đến đại tỷ của ta?
- Chuyện quá phức tạp, nhất thời không nói rõ được, phu nhân đã tới chưa?
- Tỷ tỷ chỉ báo mộng bảo ta tổ chức tiệc rượu sinh nhật cho nàng, còn nàng ở đâu thì ta cũng không biết, lúc nào tới cũng không biết luôn.
- Tất cả chờ đại phu nhân tới rồi nói sau.
- Được rồi, đám người tiểu Anh tử còn không biết đám mây muốn giết Trần Lạc?
- Sợ các nàng lo lắng, thế nên vẫn chưa nói cho các nàng biết.
- Vậy cũng thực quá bết bát, những tiểu nha đầu này xem ra đều rất muốn gặp Trần Lạc.
- Có thể… Còn bết bát hơn trong tưởng tượng của ngươi.
Khi Táng Hoa nói ra những lời này, tiểu Mạn Đà La nhất thời ngạc nhiên, dường như ý thức được điều gì, hỏi:
- Hoa tỷ, Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta không phải sẽ…
- Tại thời điểm các nàng sai lầm, tại chỗ các nàng sai lầm, từ thời khắc quen biết với hắn liền khẳng định đó là một sai lầm, Lạc Anh là thế, Thường Uyển là thế, Hạ Mạt là thế, mọi người đều như thế, cũng bao gồm cả ngươi… Còn có ta.
Tiểu Mạn Đà La luôn rất thông minh, nhưng giờ khắc này lại không cách nào hiểu được hàm ý trong lời của Táng Hoa.
- Đừng nhìn ta, ta cũng chỉ vừa biết không lâu, đây là Trường Hận tỷ nói cho ta biết, tỷ tỷ của ngươi hẳn là đã sớm biết, lấy tính cách của nàng, hẳn là đã nhắc nhở ngươi từ trước rồi? Nàng có nhắc ngươi phải tránh xa Trần Lạc hay không?
- Xác thực là đại tỷ từng nhắc nhở ta, nói ta thấy Trần Lạc bao xa thì cách bấy nhiêu xa.
- Vậy vì sao ngươi còn muốn thông đồng với hắn? Có biết hay không ngươi đang đùa với tính mạng của mình?
- Chuyện này… Ta chỉ đùa với hắn một chút thôi, nào có khoa trương như thế?
Tiểu Mạn Đà La vô cùng không hiểu, buồn bực nói:
- Lẽ nào chỉ vì ta và Trần Lạc tùy ý lôi kéo, đám mây theo đó cũng sẽ giết ta?