Thiên Vu

Chương 754: Vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn (2)



- Ngay cả sóng chấn động cũng không thể chống đỡ được, bằng vào ngươi cũng muốn giết ta? Không biết sống chết! Chạy trở về chờ chết đi.

Trần Lạc đạp một đạp tới, một cánh tay còn lại của Lâm Ngọc Sơn cũng bị chấn động chia năm xẻ bảy, thân hình bị đạp vào trong phế tích trang viên Mạn Đà La, nằm gục trên mặt đất, toàn thân co giật.

Trần Lạc thả người nhảy lên, múa hait ay, quầng sáng quanh thân bất ngờ hình thành một vòng xoáy cực lớn.

- Từng người từng người trước đó dám động thủ trong trang viên Mạn Đà La, ta không tha cho bất cứ kẻ nào! Hết thảy đều cút trở về cho ta! Hôm nay ta muốn phế bỏ toàn bộ đám các ngươi.

Rào! Vòng xoáy màu đen giống như cánh cửa địa ngục, đám trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang đều bị một cỗ sức hút hút ngược trở về nơi đây, bọn họ điên cuồng giãy dụa, sử dụng hết sức bình sinh, nhưng đáng tiếc vô dụng, càng giãy dụa thì chết càng nhanh. Không, đây không phải là tử vong, đó là một loại thôn phệ, linh bảo đại tự nhiên bọn họ luyện hóa đủ mấy trăm năm, trong nháy mắt bị hút sạch sẽ tinh hoa, biến thành một khối sắt vụn.. Linh bảo là thế, linh lực tu luyện mấy trăm năm cũng là thế, đang từng giọt từng giọt bị thôn phệ, không chỉ có như vậy, ngay cả linh thể bọn họ, dòng máu trong người bọn họ, ngũ tạng bọn họ, hết thảy tinh hoa toàn thân phảng phất cũng đang bị vòng xoáy to lớn kia cắn nuốt.

- Thôn Thiên Phệ Địa, đây là kỳ công Thôn Thiên Phệ Địa.

- Linh bảo của ta, linh lực của ta, không… Không…

Dám trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang, từng người từng người đều như kiến bò trên chảo nóng, bọn họ giãy dụa, tuyệt vọng, kêu gào. Trong sân, hơn trăm vạn vinh quang giả không người nào dám ứng, không người nào dám đáp, càng không có người nào dám cứu.

- Không! Tên yêu nghiệt nhà ngươi, ngươi không thể làm như vậy! Dừng tay! Không thể!

Hoàng trưởng lão của đoàn vinh quang Thiên Huyễn hét lớn lên, nhưng Trần Lạc lại đưa một tay tóm chặt cổ hắn, phẫn nộ quát lên:

- Thời điểm ngươi động thủ giết ta sao không có dừng tay? Thời điểm ngươi động thủ giết ta ngược lại là bình tĩnh vui mừng, đợi tới lúc mình bị giết mới thấy sợ sao? Con mẹ ngươi sao không biết sợ sớm một tí?

- Không! Yêu nghiệt, ngươi là yêu nghiệt!

- Ta chính là yêu nghiệt đó, ngươi làm sao nào?

Trần Lạc hung thần ác sát nhìn vào hắn, quát lên:

- Nếu ta bị ngươi giết, chết cũng thôi, hiện tại ta không có chết, vậy sẽ là ngày tận thế của ngươi!

Dứt lời, Trần Lạc thi triển Thôn Thiên Phệ Địa, vòng xoáy to lớn điên cuồng xoay tròn, một thân linh lực được Hoàng trưởng lão tu luyện năm trăm năm lập tức bị hút sạch sẽ, lúc này Hoàng trưởng não trong nháy mắt đã biến thành một lão già năm trăm tuổi, tóc bắt đầu rụng trắng, da bắt đầu khô bong, da thịt cả người hóp lại như một bộ xác khô, rơi xuống trên mặt đất, chỉ biết trợn tròn mắt vô lực.

Trước sau không tới mấy hơi thở công phu, trước ánh mắt chăm chú của hơn trăm vạn người, mấy vị trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang đều bị Trần Lạc thi triển Thôn Thiên Phệ Địa hút sạch toàn bộ, một thân linh lực hóa thành hư ảo, đã biến thành phế nhân, tất cả linh hải, linh tượng, linh thể, linh hồn đều suy kiệt.

Tĩnh, tĩnh lặng vô biên.

Biên hoang từ lâu đã biến thành một mảnh phế tích, chỉ là phế tích vẫn tán loạn như trước, tựa như bị đốt cháy thành một vùng sa mạc nóng rẫy, không biết trấn nhỏ biến hoang đến khi nào mới tiêu tán toàn bộ, cũng không biết phong ấn Táng Cổ khi nào mới hiện thế, nhưng giờ khắc này tựa hồ mọi người đề đã quên mục đích mình tới đây, toàn bộ đều đứng lẳng lặng ở nơi đó, người thì khiếp sợ, người thì kinh hãi nhìn một màn phát sinh trước mắt.

Trong hư không, lôi vân cuồn cuộn vẫn ngưng tụ như trước, linh tượng che kín bầu trời vẫn mở trừng đôi mắt Nhật Nguyệt đầy bạo liệt và hung tàn nhìn xuống chúng sinh, phảng phất như chỉ cần bọn họ dám động, linh tượng khủng bố kia bất cứ lúc nào cũng sẽ xé bọn họ thành nát vụn. Vùng biên hoang không ngừng có núi lửa bạo phát, hiện ra dung nham cuồn cuộn, tựa như có vô số bạo thú đang nổi điên, rục rịch dưới mặt đất.

Trần Lạc vẫn đứng lặng trong hư không, từng tấc da thịt đỏ ngàu, sương mù màu trắng cuồn cuộn quanh thân, mái tóc đen tùy ý tung bay, vài sợi tóc vô tình vương trên khuôn mặt gầy yếu nhưng lãnh khốc vô tình, xuyên thấu qua đó có thể thấy rõ được đôi mắt màu đỏ tươi như biển máu ngợp trời, cũng có thể thấy được giữa hai hàng lông mày ẩn chứa cơn giận giữ trùng thiên, càng có thể thấy được trong thần sắc cao ngạo kia ẩn chứa sự bá đạo và tùy tiện.

Khi hắn nhấc chân cất bước trên hư không, khiến người ta cảm giác một loại tĩnh lặng, đó là một loại tĩnh lặng tuyệt đối.

Hắn bước đi, chỉ là mỗi một bước, sóng chấn động quanh thân, ngay cả đại tự nhiên đang hỗn loạn cũng theo đó ngừng lại, giờ khắc này tựa như ngay cả thời gian cũng ngừng trôi. Hắn càng chạy, quanh thân càng tĩnh, toàn bộ mọi thứ xung quanh hắn đều trở nên bất động, chỉ có riêng mình hắn động. Hạ xuống trên mặt đất, đứng trong vũng máu, từng dòng máu bắn lên, từng cơn bão cát sa mạc đều dồn dập bất động.

Bá thế! Đây nhất định là bá thế! Chỉ có bá thế trong truyền thuyết mới có thể kinh khủng như vậy, mới có thể dọa người đến khó tin như vậy.

Bá thế, bá thế tĩnh lặng, vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn.

Trấn nhỏ biên hoang đã sớm bị Trần Lạc nghiền ép thành một mảnh phế tích, bất quá có một tòa lầu các tinh xảo là ngoại lệ, không những không có bị nghiền ép, tựa hồ cũng không hóa thành sa mạc như những kiến trúc khác, vẫn hoàn mỹ vô khuyết đứng sừng sững ở đó như lúc ban đầu.

Trong lầu các, tụ tập bên trong gian phòng chính là đông đảo chúng nữ thần của Kiếm Và Hoa Hồng, giờ khắc này, vẻ mặt các vị nữ thần mỗi người càng giật mình hơn mỗi người, mỗi người càng chấn động, càng kỳ quái hơn mỗi người. Cho dù lầu các đã bị Mạn Đà La phu nhân thi triển đại thủ đoạn phong ấn triệt để, chúng nữ thần không thể ra khỏi, nhưng vẫn có thể dùng linh thức tra xét tình huống bên ngoài.

Các nàng giật mình là vì không nghĩ tới Trần Lạc trải qua hai lần thẩm phán, tu vi không những không có mất hết, trái lại càng thêm biến thái hơn, càng thêm kinh khủng hơn so với trước kia.

Các nàng chấn động là bởi vì linh tượng biến dị che kín bầu trời phảng phất như đến từ địa ngục kia của Trần Lạc, cũng bởi vì biến dị chi linh hung tàn cuồng bạo, siêu thoát khỏi đại tự nhiên, không chịu Âm Dương Ngũ Hành ràng buộc kia, càng bởi vì bá thế khiến vạn vật bất động, tĩnh lặng hoàn toàn trong truyền thuyết của Trần Lạc.

Thần tình các nàng quái lạ là bởi vì trước đó vẫn còn lo lắng Trần Lạc bị những người này giết chết, thế nhưng tận mắt nhìn thấy sau khi Trần Lạc tỉnh lại, phảng phất như Ma thần Cửu U, đại khai sát giới, các nàng mới biết rằng mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa, hắn cần lo lắng sao? Gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm cùng với hơn bốn trăm trưởng lão và đoàn trưởng của mấy chục đoàn vinh quang muốn giết hắn, trái lại bị hắn một thân một mình đánh cho kẻ chết người trọng thương, kẻ bại liệt người tàn phế, một tên gia hỏa khủng bố như thế, cần người khác đi lo lắng cho an nguy của hắn sao?