Thiên Vu

Chương 77: Người hoàn mỹ



Một khi Trần Lạc tẩy trừ tạp cất trong linh mạch thứ mười là mười linh mạch sẽ hoàn toàn nối liền với nhau.

Mười linh mạch!

Trần Lạc hưng phấn, kích động, cơ thể run lẩy bẩy. Không phải vì Trần Lạc có kiến thức hạn hẹp, khả năng chịu đựng kém mà vì mười linh mạch rất khủng khiếp, kinh khủng đến nỗi Trần Lạc thấy không chân thật.

Nên biết nhân loại cổ xưa chỉ có mười linh mạch, được gọi là người hoàn mỹ, đứng đầu các linh, dám gây sự với các thần, tất cả là nhờ mười linh mạch đầy đủ cường đại.

Linh mạch thứ tám gọi là vận mệnh linh mạch hay còn gọi là mệnh hồn mạch, sau khi đả thông đột phá vận mệnh trói buộc, mở ra mệnh chi linh hải cứng như đá.

Linh mạch thứ chín tên là đại địa linh mạch, được gọi là địa hồn mạch, sau khi đả thông phá vỡ đất trói buộc, mở ra đại địa linh hải sinh sôi không dứt.

Linh mạch thứ mười được gọi là linh mạch trời hay còn gọi là thiên hồn mạch, sau khi đả thông linh mạch thứ mười thì đột phá trời trói buộc. Mười linh mạch kết nối với nhau,thiên hồn quy thiên, địa hồn quy địa, mệnh hồn tự do lãng du trong thiên địa, từ nay là ngườih oàn mỹ. Đồn rằng loại người này có thể mở ra thiên chi linh hải bí ẩn hay còn là Giới chi linh hải, một tên gọi khác là hải chi Tiểu linh giới.

Đúng vậy, không có sai!

Khi mười linh mạch hoàn toàn nối liền mở ra linh hải tương đương với một Tiểu linh giới. Không chút khoa trương khi nói cơ thể người chứa một Tiểu linh giới. Đó là khái niệm gì? Không ai biết, bởi vì từ xưa đến nay trong lịch sử chưa từng xuất hiện người hoàn mỹ, ít nhất lịch sử gần vạn năm của Huyền Hoàng thế giới không có.

Trần Lạc rất hưng phấn, nhưng phấn khởi xong lại bắt đầu buồn.

Thứ nhất là bây giờ Trần Lạc không thể xác nhận mười linh mạch kết nối xong có mở nổi Giới chi linh hải không.

Thứ hai là dù mở được Giới chi linh hải thì thứ đó là cái gì? Sách cổ chưa từng ghi lại.

Có lẽ Trần Lạc sẽ là người thứ nhất ăn cua trên thế giới này, loại người này cuối cùng đều thành vật hy sinh. Bởi vì không có kinh nghiệm của người đi trước để tham khảo, tự mình mày mò cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng nghĩ lại mệnh chi linh hải cứng rắn như đá, lực lượng bình thường không thể lay động. Đại địa linh hải sinh sôi không dứt, có thể tự chu hấp thu, từ nay cơ bản không cần cộng hưởng linh hồn, linh hồn có thể tự hấp thu linh khí. Cái gì gọi là sinh sôi không dứt? Chính là có linh lực dùng hoài không hết.

Nếu Trần Lạc mở Giới chi linh hải, hắn không dám bảo đảm cái khác nhưng ít nhất cũng được cứng như đá, ính sôi không dứt.

Giới chi linh hải còn được gọi là hải chi Tiểu linh giới, trong thiên địa ba ngàn đại thế giới, mười vạn Tiểu linh giới. Những Tiểu linh giới này đều là tự chủ diễn sinh, dựng dục ra các loại sinh linh. Nếu... Nếu Trần Lạc thật sự mở ra Giới chi linh hải thì sẽ dựng dục sinh linh kỳ lạ gì sao?

Sao cái này... Giống sinh con quá.

Trần Lạc lắc đầu không thèm nghĩ tiếp.

Con người Trần Lạc rất tiêu sái, hắn tôn trọng câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đi một bước tính một bước mới là lẽ phải, lo nhiều chuyện làm cái quái gì, tới chừng đó rồi tính. Không lẽ người sống bị sặc chết sao?

Mấy ngày tiếp theo Trần Lạc vừa chữa khỏi cơ thể vừa nghiên cứu bút ký Hỏa Vân. Trần Lạc tìm một chỗ bày mấy trận pháp, hắn muốn thử xem có thể phân giải ra một ít Hỏa Vân tinh hoa không. Linh khí ình thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu của Trần Lạc, hắn cầnn làm ra Hỏa Vân tinh hoa mãnh liệt. Tuy nhiên luyện chế Hỏa Vân tinh hoa là một công trình lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thấy thu lợi. Trần Lạc đành tạm bày huyễn tượng trận ẩn giấu đi, hắn suy nghĩ xem có nên quay về Trường Tín thành không. Lúc này có tiếng hét thảm bỗng vang lên. Trần Lạc nhìn bốn phương tám hướng, thấy có người từ giữa sườn núi lăn xuống.

Trần Lạc vội vàng chạy tới, sau khi tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến đại viên mãn giúp thân pháp của hắn nhanh nhẹn, nhẹ nhàng. Trần Lạc nhảy một cái là lên năm, sáu thước, chỉ vài giây đã vọt đến dưới chân núi. Trần Lạc tìm tòi một lúc, trông thấy có người nằm trong đống cỏ dại. Đó là một nam nhân trung niên, mặt trắng bệch, người đầy máu.

Trần Lạc không phải người lương thiện nhưng cũng không máu lạnh, khi trông thấy vết thương của người đó nặng nề thì chạy qua kiểm tra ngay. Trần Lạcvươn tay ra, nam nhân trung niên chợt mở mắt bắt chặt cổ tay Trần Lạc.

Cao thủ!

Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Lạc, hắn nhướng mày, không chống cự.

Trần Lạc nói:

- Ta không có ác ý.

Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm vào Trần Lạc tìm hiểu thật giả, bỗng phun búng máu, là giọt máu đỏ. Hai hàng chân mày Trần Lạc dính vào nhau.

Nam nhân trung niên suy yếu nói:

- Tiểu huynh đệ... Ta... Ta không được rồi... Ngươi giúp ta một việc được không...

Nam nhân trung niên vừa nói vừa ọc máu.

Trần Lạc không điều tra cũng biết nam nhân trung niên đã hấp hối, hắn định dò hỏi thì nghe phía xa loáng thoáng có tiếng ngựa hí.

Trần Lạc hỏi:

- Có người truy sát ngươi?

Nam nhân trung niên khó nhọc nói:

- Chỉ có mấy tiểu tử đuổi theo, có lẽ bọn họ thấy ta bị thương nên muốn cướp.

Nam nhân trung niên nhét một bao đồ vào tay Trần Lạc, nói:

- Chỗ này có mấy khối tinh thạch đáng chút tiền, ta có thể... Có thể tặng cho ngươi hết, nhưng ngươi phải giúp ta...

Tinh thạch, thứ này là hàng hiếm, dù phẩm chất tệ mấy cũng đáng giá. Trần Lạc không từ chối vì hắn biết nam nhân trung niên không sống được bao lâu.

Trần Lạc gật đầu, đồng ý nói:

- Ngươi nói đi, cần ta làm cái gì?

Nam nhân trung niên móc một khối thủy tinh dài cỡ ngón tay ra khỏi ngực áo, thủy tinh là tinh thạch giá rẻ nhất thế giới, bình thường nhất. Nhiều lúc thủy tinh này chỉ dùng để lưu trữ ý niệm, ví dụ ghi nhiều linh quyết. Cơ bản là một số đại sư dùng ý niệm lưu trữ linh quyết mình lĩnh ngộ vào thủy tinh, ngoài ra còn lưu trữ lời nói, tương đương với thư nhưng càng kín hơn, sau khi mã hóa người ngoài khó nghe được.

- Nhất định phải giao nó cho... Cho đoàn trưởng Tuyết Hoa Vinh Diệu đoàn, nhất định phải như vậy! Làm... Làm ơn!

- Yên tâm, ta sẽ.

Trần Lạc đồng ý xong chợt nhớ chưa từng nghe nói đến đoàn trưởng Tuyết Hoa Vinh Diệu đoàn gì, há mồm định hỏi nhưng đã muộn, vì nam nhân trung niên đã tắt thở.

Cộp cộp cộp!

- Hí hí hí!!!

Tiếng ngựa hsi dài, sáu con ngựa tuấn lao nhanh đến, giây lát đã tới nơi. Một thiếu niên cưỡi trên mỗi con ngựa, có tổng cộng sáu người. Thiếu niên dẫn đầu mặc áo gấm kéo dây cương, nhìn nam nhân trung niên đã chết. Thiếu niên mặc áo gấm đưa mắt nhìn Trần Lạc, khi thấy bao đồ trong tay hắn thì mắt lóe tia sáng.

Thiếu niên mặc áo gấm trầm giọng nói:

- Bằng hữu, hình như ngươi lấy thứ của ta.

Trần Lạc mặc kệ thiếu niên mặc áo gấm, định ôm nam nhân trung niên đã chết đào mồ chôn. Một thiếu niên bên cạnh thiếu niên mặc áo gấm quát lên, Trần Lạc vẫn lờ gã đi.