Công phu không phụ lòng người, qua hai mươi ngày tu luyện linh khí sóng thần đã trùng kích linh mạch thác loạn thứ hai của Trần Lạc hồi phục như ban đầu. Trong linh mạch không có chút tạp chất, thô to hơn trước. Mấy hôm rồi Trần Lạc bắt đầu trùng kích linh mạch thứ ba.
Mười tám chấn mười tám lần hấp.
Trần Lạc cứ lặp lại liên tục, linh khí sóng thần lần lượt trùng kích linh mạch thứ ba thác loạn.
Trần Lạc không tính con số trùng kích bao nhiêu lần, hắn cảm thấy linh mạch thứ ba rung rinh, đường thứ nhất, thứ hai ẩn chứa linh khí điên cuồng chạy tới kết nối với linh khí trong linh mạch thứ ba.
Thông!
Linh mạch thác loạn thứ ba bị Trần Lạc đánh thông, như hai linh mạch trước nó không chỉ hồi phục như ban đầu mà độ cứng, độ mềm dẻo của linh mạch càng mạnh mẽ hơn.
Trần Lạc mắt ra, đứng dậy lau mồ hôi trán. Khóe môi Trần Lạc nhếch cao cười quái dị, đến bên cạnh một thân cây. Trần Lạc hét to, giơ tay lên, nắm ngón siết chặt thành nắm đấm. Trần Lạc vận chuyển linh khí ba linh mạch, quyền phong rít gào xé gió bay đi.
Hấp thu là linh khí, đánh ra là linh lực.
Quyền phong ẩn chứa linh lực cương mãnh mà uy vũ, tỏa ánh sáng nhạt. Bùm một tiếng, ănms đấm đánh vào thân cây to.
Răng rắc!
Cây tho một thước bị nắm đấm của Trần Lạc đánh vỡ bốn, năm khúc, nhánh cây tét ra bị linh lực cường đại chấn thành bột phấn.
Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Khi Trần Lạc cảm ứng ba linh mạch bị đả thông cứng rắn hơn trước kia hắn liền biết đánh ra linh lực sẽ cực kỳ cường đại, nhưng hắn không ngờ nó mạnh đến mức này. Trần Lạc khó tin nhìn nắm tay của mình.
Đúng vậy, trong một tháng khiến ba linh mạch thác loạn hồi phục như lúc đầu, càng cứng rắn hơn. Nếu chuyện này không xảy ra trên người Trần Lạc thì đánh chết hắn cũng không tin, như bây giờ hắn thấy lâng lâng như đang nằm mơ.
Trần Lạc nhìn mặt trời treo cao, hắn liếm môi khô nứt, vác bao đồ lên vai. Trần Lạc vỗ tro bụi trên áo, cất bước rời đi.
Tuy rừng cây nhỏ khá na toàn, không bị ai quấy rầy, thích hợp tĩnh tu nhưng tiếc là chim chóc quá ít. Một tháng qua Trần Lạc ăn hết những gì có xung quanh, không thể ăn cũng nuốt luôn. Đã hai ngày Trần Lạc không có cơm ăn, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ chết đói. Trần Lạc quyết định vào thành tìm đồ ăn rồi tính tiếp.
Nguyên Kim Thủy Vực trong đó Trường Tín thành là thành trấn khá phồn hoa, có mấy chục lịch thạch sơn mạch, có núi có nước, nhiều cửa hạng chọn buôn bán tại đây.
Hiện giờ là giữa trưa, nắng chói chang.
Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên con đường Trường Tín thành không có bao nhiêu người. Trần Lạc tay trần, dưới ngươi chỉ mặc quần cộc ngửa đầu nhìn nắng gắt, thời tiết nóng bực làm người ngộp thở. Đã hai ngày Trần Lạc không ăn cơm, người yếu đuối, hắn đứng dưới mặt trời thấy đầu váng mắt hoa.
Ùng ục ùng ục!
Bụng bắt đầu sôi lên, Trần Lạc cô đơn đứng giữa đường cái không biết nên đi đâu. Trần Lạc vào Trường Tín thành mới phát hiện trên người không có linh thạch, một viên cũng không. Mấy năm nay Trần Lạc thường ra ngoài phá trận pháp nên không có bằng hữu gì.
- Tìm ai giải quyết cái bụng đây?
Đang lúc Trần Lạc vắt óc suy nghĩ chợt nhớ một người, cười lẩm bẩm:
- Không biết Đồ Lão già kia một năm nay sống sao rồi.
Đồ Lão già Trần Lạc nói tên thật là Đồ Khai Nguyên, là bằng hữu của sư phụ hắn, tháp chủ Trung Xu trận tháp trong Trường Tín thành. Sư phụ của Trần Lạc là người rất nghiêm túc, Đồ Lão già thì hay giỡn hớt không lớn không nhỏ. Lúc Trần Lạc rảnh hay đi tìm Đồ Khai Nguyên, có thể nói Đồ Lão già là người thân thiết nhất với hắn trừ sư phụ ra.
Trần Lạc đang định đi Trung Xu trận tháp chợt dừng bước, cười lắc đầu, nói:
- Quên mất, thời gian này Đồ Lão già sao có thể ở trong trận tháp, chắc lại đi Cửu Diệp Viên hóng mát nghe hát.
Cửu Diệp Viên là chỗ các quan to quý nhân nhàn nhã hưởng lạc, khi rảnh nghe khúc nhạc hay không chỉ thả lỏng tinh thần còn yên ả tâm hồn. Nghe nói một vài nhạc công tài nghệ cao siêu chỉ một khúc nhạc khiến người phấn chấn tinh thần.
Trần Lạc là người tục, hắn không chút thưởng thức nhạc nhẽo gì, đi vào Cửu Diệp Viên liền chạy thẳng đến phòng riêng lầu các. Trần Lạc nhớ rõ Đồ Khai Nguyên có một gian phòng riêng thuộc về mình với tên gọi: Xuân phong đắc ý.
Tên này tục tằng, Trần Lạc nhiều lần tỏ vẻ khinh thường Đồ Lão già. Trần Lạc lướt qua hành lang đến gian phòng 'xuân phong đắc ý'. Cửa phòng khép kín, Trần Lạc gõ cửa.
Không ai trả lời.
Trần Lạc liên tục gõ mấy lần mới nghe bên trong vọng ra thanh âm lười biếng, khó chịu:
- Là kẻ nào không biết lẽ pháp dám quấy rầy nhã hứng của Lão phu?
Nghe thấy thanh âm này lòng Trần Lạc kích động, biết là giọng của Đồ Khai Nguyên. Trần Lạc định đẩy cửa vào bỗng nhiên mắt hắn lóe ý cười, khẽ nói:
- Đồ tháp chủ, tiểu nhân đưa trái cây đến cho người.
- À, vào đi.
Thân phận Thông Thiên lão tổ của Trần Lạc trên đời này trừ sư phụ ra không có người thứ hai biết, Đồ Khai Nguyên cũng vậy. Mấy năm nay Trần Lạc hoạt động quá điên cuồng, công nhiên xem thường Trung Xu trận tháp mỗi vực. Đồ Khai Nguyên là tháp chủ Trung Xu trận tháp, nếu Lão biết Trần Lạc từng coi thường các tháp chủ thì sẽ ra sao?
Trong gian phòng không quá rộng lớn, Trần Lạc bước vào trong liền cảm nhận không khí mát mẻ ập vào mặt. Trần Lạc biết chỗ này có trận pháp gió mát. Giữa phòng có một Lão nhân tóc dài xám trắng nằm ngửa trên ghế gỗ, chân ghế nửa cong. Lão nhân nhàn nhã ngồi đung đưa ghế, rất là thoải mái.
- Đặt trái cây xuống đi, thay Lão phu đa tạ viên chủ của các ngươi.
Đồ Khai Nguyên khép mắt nghe điệu nhạc, duỗi tay ý bảo đối phương rời đi.
- Không biết Đồ tháp chủ có thích bài 'tâm phi chi nhạc' này không?
Trần Lạc đi qua ngồi kế bên Đồ Khai Nguyên, không khách sáo chộp trái cây đặt trên bài nhai nhóp nhép.
Trần Lạc lầu bầu:
- Bài nhạc này...
Trần Lạc chợt cảm giác có gì đó không thích hợp, cái ghế ngừng lắc lư, mắt khép hờ chợt mở to. Đồ Khai Nguyên chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn. Khi Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc đang cắn rái cây ngồm ngoàm thì Lão ngây người, vẻ mặt mừng rỡ chồm qua ôm Trần Lạc.