- Trước đó ta muốn đuổi hắn đi vì cho rằng hắn cả đời này cũng không thức tỉnh nổi, không đuổi hắn đi thì làm gì bây giờ? Lẽ nào bắt ta tìm người chiếu cố cho hắn cả đời sao? Tuy rằng ta không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn là kẻ coi tiền như rác.
Chuyển đề tài, Niên đại thiếu lại nói:
- Bất quá hiện giờ hắn đã thức tỉnh, vậy thì là chuyện khác.
- Đại thiếu, ý của ngài là… Mạnh mẽ lừa tiền hắn một trận?
- Lừa tiền?
Niên đại thiếu khinh bỉ nhìn gã sai vặt một mắt, khinh thường nói:
- Vượng Tài à, lẽ nào trong mắt ngươi ta chỉ là một kẻ đê tiện như thế sao? Cứu người chỉ vì muốn lừa tiền người ta? Ngươi đánh giá ta cũng quá thấp đi? Ta còn thiếu tiền sao?
- Đại thiếu, ngài đừng nóng giận, ta không phải ý này…
Vượng Tài lập tức cười làm lành, phát hiện đại thiếu chỉ là vờ giận, lúc này mới lại hỏi:
- Nếu đại thiếu đã không muốn lừa tiền hắn, vậy còn giữ hắn lại làm cái gì?
- Lẽ nào ngươi không nhìn thấy tiểu tử này có điểm quái lạ sao?
- Quái lạ? Có gì quái lạ đâu?
- Tiểu tử này nói hắn rơi vào trận pháp cạm bẫy trong Mê Vụ Sâm Lâm, dẫn đến tu vi mất hết, điều này cũng còn nghe được, nhưng muốn nói hắn ngay cả tên tiểu muội ta cũng chưa từng nghe nói đến, điều này không đáng hoài nghi sao?
- Hắn có thể là một tên nhà quê cư ngụ nơi thâm sơn cùng cốc, chưa từng gặp mặt người bên ngoài đi.
- Kẻ nhà quê?
Niên đại thiếu cười cười, nói:
- Trước đây hắn có tu vi, hơn nữa có thể còn không thấp, lại xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, rất có khả năng là một gã vinh quang giả, nếu là vinh quang giả vậy thì không thể nào chưa từng nghe nói đến tên tiểu muội ta, hơn nữa sau khi hắn nghe được núi Táng Cổ hiện thế cách đây đã mười năm liền toát ra vẻ mặt kia, giống như hắn đã hôn mê suốt mười năm rồi vậy, một người có thể hôn mê mười năm tại Mê Vụ Sâm Lâm sao? Đừng nói là mười năm, ở cái nơi tàn tạ đó, dù hôn mê một ngày cũng chẳng còn lại khúc xương rồi.
- Hay là vì tu vi hắn mất hết, khiến tinh thần bị thác loạn đây?
Vượng Tài phân tích, nói:
- Nhìn gia hỏa kia ngây ngây ngốc ngốc, vẻ mặt hốt hoảng, y hệt như tinh thần bị thác loạn.
- Ngươi phân tích cũng có đạo lý.
Niên đại thiếu thưởng thức một ngụm trà thơm, nói:
- Tuy rằng tu vi ta không cao, nhưng cũng biết nếu một người bị mất hết tu vi, tất nhiên linh hồn tán loạn, linh hồn tán loạn gặp khó, rất nhiều người đều sẽ gặp phải ý thức mơ hồ, tinh thần thác loạn, điên điên khùng khùng, từ biểu hiện của gia hỏa này xem ra rất giống.
- Nếu như vậy thì cứ cho hắn biến đi là được, còn giữ hắn lại làm gì?
- Lăn cái gì mà lăn, cho hắn cút đi rồi, ta phải bàn giao với tiểu muội thế nào, dù gì cũng là tiểu muội cảm thấy hắn quái lạ thế nên mới cứu hắn trở về, hơn nữa ta cũng cảm thấy trên người gia hỏa này lộ ra một cỗ quái lạ không thể diễn tả được.
Niên đại thiếu đặt chén trà xuống, nói:
- Đặc biệt là đôi mắt của hắn, bình tĩnh đến đáng sợ, ta vẫn lần đầu tiên thấy được đôi mắt một người có thể bình tĩnh đến như vậy, tĩnh lặng tới mức không chút gợn sóng, giống như một vị cao tăng đắc đạo khám phá được hồng trần, hiểu được cuộc đời muôn ảo, kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường, lần này ta thế nào cũng quyết phải điều tra cho rõ mới được.
- Không biết đại thiếu chuẩn bị điều tra thế nào đây? Ta còn biết đường chuẩn bị.
- Tối nay ta muốn thiết yến tại Phiêu Hương lâu, cũng dẫn hắn đi cùng đi.
Phiêu Hương lâu? Đây chính là kỹ viện lớn nhất vực Tây Ách, Vượng Tài không rõ vì sao Niên đại thiếu lại muốn dẫn gia hỏa kia đến Phiêu Hương lâu làm cái gì.
- Phiêu Hương lâu thế nhưng cũng là một mặt kính chiếu yếu, chỉ cần là đàn ông tiến vào chỗ đó, không mấy người có thể gánh vác được, mặc kệ thân phận của ngươi là gì, bối cảnh của ngươi ra làm sao đều sẽ bị lộ ra.
Niên đại thiếu cười ha ha, vỗ vỗ vai Vương Tài, sau đó rời đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, lúc chạng vạng, Niên đại thiếu liền dẫn theo mấy tùy tùng cưỡi xe ngựa xa hoa tiến về Phiêu Hương lâu, kỹ viện quy mô nhất cả vực Tây Ách, đương nhiên Trần Lạc cũng ở trong số đó. Vốn hắn chuẩn bị thừa dịp quãng thời gian này suy nghĩ lại chuyện của chính mình, nhưng ai ngờ được vừa mới nằm xuống đã bị Niên đại thiếu gọi lên, nói là đi ra ngoài uống rượu, thuận tiện tìm chút mua vui. Trần Lạc không hề do dự, trực tiếp đáp ứng rất sảng khoái, hắn tuy không phải thích uống rượu, nhưng lại thích cảm giác nâng cốc uống rượu, vui vẻ nói chuyện, huống chi hiện tại hắn bị chuyện vận mệnh làm cho tâm phiền ý loạn, đã sớm muốn đi uống một trận cho đã đời.
- Trần huynh đệ, thế nào, lần đầu tiên đến vực Tây Ách sao?
Bên trong xe ngựa, niên đại thiếu thấy dọc đường Trần Lạc đều chăm chú nhìn ngắm cảnh tượng đường phố lên đèn, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
- Xem như là thế đi.
- Cảm giác như thế nào?
- Cũng không quá giống như trong tưởng tượng.
Trần Lạc ói một câu vô nghĩa.
- Ồ?
Niên đại thiếu bày ra một bộ Nhị thế tổ, nằm ngửa trên ghế mềm trong xe, mắt hơi nhắm lại tựa như đang rất hưởng thụ.
- Ta đã sớm nghe qua rất nhiều chuyện về vực Tây Ách, có người nói vực Tây Ách được khen là thiên đường của vinh quang giả, trên phố lớn ngõ nhỏ tùy ý đều có thể thấy được kỹ viện, sòng bạc và chợ đêm, bởi vì nằm sát cạnh Mê Vụ Sâm Lâm, các đoàn vinh quang đều có phân đoàn đóng giữ tại đây, hơn nữa còn nghe nói bên trong vực Tây Ách cực kỳ hỗn loạn, ba ngày hai bữa đều có xung đột phát sinh quy mô lớn, nhưng dọc theo đường đi, ngược lại cảm giác nơi này càng giống như một toàn thành phồn hoa không có đêm.
- Những điều ngươi nói đều là trước khi núi Táng Cổ hiện thế.
Niên đại thiếu vung vẩy chiếc quạt giấy, cũng không mở mắt, nói:
- Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, đám mây tiếp quản trật tự thế giới, một lần nữa sửa trị lại thế giới vinh quang, vực Tây Ách là thiên đường của vinh quang giả, tự nhiên xảy ra biến hóa cực lớn, đương nhiên, loại biến hóa này cũng chỉ là mặt ngoài, kỳ thực vực Tây Ách vẫn là vực Tây Ách của mười năm về trước, bộ khung bên trong không hề thay đổi, chỉ bất quá là được những thứ hoa lệ bao bọc ở bên ngoài mà thôi.
Trong mười năm, đến tột cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện, Trần Lạc không biết, cũng không thèm đi hỏi thăm, còn đám mây có hay không đi tiếp quản trật tự thế giới, việc này chẳng hề có nửa điểm quan hệ với hắn, tự nhiên càng không có hứng thú tìm hiểu.
Hai người trò chuyện, xe ngựa bỗng nhiên đình chỉ, Niên đại thiếu hỏi một câu:
- Vượng Tài, chuyện gì thế?
- Đại thiếu, phía trước hình như là đoàn xe của đoàn vinh quang Vương giả đang chạy nhanh về phía này.
- Đoàn vinh quang Vương Giả?
Niên đại thiếu đang nhàn nhã tự đắc, nghe được đoàn vinh quang Vương Giả liền ngồi dậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị, hỏi: